Bách Luyện Thành Thần

Chương 2205: Phối hợp

Tên chân thần cấp cao này chính là tên quái miệng rộng Ngô Ngữ từng được La Chinh thả ra khỏi hầm giamTại Thần vực, danh tiếng của gã và Cực Ác lão nhân rất là tệ. Cực Ác lão nhân vội vàng thu hồi thuộc hạ cũ để khôi phục sự vinh quang trước kia nên tất nhiên là đã chạy về Trường Không vực, còn Ngô Ngữ thì ở lại Thương Ma vực nhằm lôi kéo một số kẻ ác để tạo ra một thế lực cho mình.

Tuy rằng Thương Ma vực cằn cỗi nhưng chung quy gã cũng sống rất vui vẻ tại đây.

Do vậy, cuộc gặp gỡ giữa gã và cô gái này không phải là trùng hợp.

Tên quái miệng rộng Ngô Ngữ bị nhốt tại tiên phủ lâu nên cũng biết rừng Lang Tuyền chỉ có duy nhất một tòa tiên phủ có thể cư trú.

Vì thế, khi nghe những lời cô gái nói, trong lòng gã hơi giật thót.

“Ta không biết, ta chỉ biết rừng Lang Tuyền có một tòa tiên phủ” Cô gái mím môi đáp.

“Bên trong cấm địa còn có một tòa tiên phủ ư?”

“Rừng Lang Tuyền đang bị yêu vật hoành hành, ai có khả năng xây dựng tiên phủ ở chỗ đó…”

“Ha ha ha…”

Đám ác ôn dữ tợn ở xung quanh cười rộ lên.

Người phụ nữ này thuộc về lão đại, tuy nhiên bọn họ vẫn có thể trêu đùa nàng trước khi nàng bị lão đại ăn sống.

Tên quái miệng rộng Ngô Ngữ hiểu ra, lập tức xác định nàng chính là người phụ nữ của La Chinh!

Nên biết, Ngô Ngữ và Cực Ác lão nhân đã thề bằng tâm ma rằng sẽ theo La Chinh cả đời từ lúc rời khỏi hầm ngục.

Đương nhiên điều đó không có nghĩa là Ngô Ngữ không thể nuốt nàng, dẫu sao gã thề tâm ma với La Chinh chứ không dính dáng gì đến người bên cạnh hắn.

Nhưng mà gã không dám nuốt…

Ngô Ngữ biết rõ bối cảnh của La Chinh biến thái đến cỡ nào.

Đồ đệ của Cố Thánh, con trai của Tiêu Thánh…

Nếu gã ăn người phụ nữ này thật rồi lỡ để lộ tin tức ra thì dù suy nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết kết cục của gã sẽ thê thảm ra sao.

Huống hồ, Ngô Ngữ là hạng người hung ác nhưng tuyệt đối không phải là kẻ ăn cháo đá bát.

Cũng nhờ có La Chinh mà gã được rời khỏi hầm ngục chết tiệt đã nhốt mình mấy thần kỷ nguyên.

Nếu gã dẫn người phụ nữ này đến tiên phủ cho La Chinh thì sẽ có thể lấy lòng hắn, nói không chừng còn làm hắn trả lời thề tâm ma kia lại nữa!

Nghĩ vậy, cái miệng to của Ngô Ngữ mở ra: “Người trong tiên phủ mà ngươi nói có phải tên La Chinh không?”

Khi nghe thế, cô gái vốn chìm trong tuyệt vọng chợt ngẩn ra, không khỏi gật đầu và mở to đôi mắt ngập nước ngơ ngác nhìn gương mặt xấu xí của tên quái miệng rộng.

“Lão đại, thật sự có người như vậy à?” Tên chân thần cấp trung ở bên cạnh hỏi.

Ngô Ngữ gật đầu: “Người đó… xem như là ân nhân của ta”

“Ân nhân…”

Cô gái mừng rỡ, không ngờ đến phút này còn có bước ngoặt như vậy.

“Ta có thể dẫn ngươi đến rừng Lang Tuyền, nhưng nơi đó là cấm địa của Thần vực, ta không thể bảo đảm có thể vào nên chỉ dẫn ngươi đi thử vận may thôi…” Ngô Ngữ nói.

Trong khoảng thời gian vừa qua, sự thay đổi khác thường trong rừng Lang Tuyền đã kéo theo những hiện tượng lạ xuất hiện liên tục mấy ngày liên tiếp trên toàn bộ Thương Ma vực.

Cấm địa rừng Lang Tuyền cho phép mọi người rời đi từ mọi chỗ nhưng chỉ có thể đi vào bằng cửa. Tuy nhiên, kể từ khi cửa vào bị chặn thì mọi người chỉ có thể truyền tống vào đó từ đảo nổi.

Do đó, gã không tài nào mang cô gái này vào đó.

Gã nghĩ đến Bắc Thánh thần thông quảng đại, cộng thêm tòa tiên phủ kia đứng sừng sững bên trong nên muốn thử cơ may.

Cô gái nghe vậy bèn mừng rỡ không thôi.

Đám người đi theo Ngô Ngữ không dám có ý kiến gì. Bọn họ không ngờ rằng người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này lại có quan hệ sâu xa với lão đại.



Sâu trong rừng Lang Tuyền có một hồ nước xanh biếc, tựa như một viên đá quý được khảm ngay giữa rừng rậm vậy.

Một “bong bóng cá” màu vàng đang trôi giữa “viên đá quý” và tỏa ra mùi thuốc nồng nặc có sức hấp dẫn trí mạng với mọi loài mãnh thú.

Không biết bên dưới hồ có vật gì chọc vào bong bóng cá mà cứ làm nó nhấp nhô mãi.

Phía trên bong bóng cá được nối với một dây câu trong suốt.

Dây câu này kéo dài đến bên hồ, qua rừng cây, đại thụ rồi dọc theo đoạn đường mấy trăm nghìn dặm vào trong Tiên phủ!

Hiện giờ bọn Ninh Vũ Điệp đều bị nhốt trong tháp tu luyện, không thể ra ngoài dù chỉ một bước!

Cả tòa Tiên phủ đều được bao phủ bởi mùi máu tươi nồng nặc!

Trên phần sân trước tiên phủ toàn là những cái cánh rách nát, xương chim, vượn cụt tay dài đến mấy nghìn mét, xương sọ vỡ vụn, thậm chí có cả não đang chảy ra xung quanh…

E rằng người có tâm lý yếu ớt sẽ nôn mửa khi thấy cảnh này.

Vũ Thái Bạch đã cởi áo trên giữa sân rộng.

Hiện giờ cơ bắp của chàng Vũ Thái Bạch nhã nhặn đã phình to, mạch máu nổi lên dưới bắp thịt hắn có màu sắc rực rỡ.

Một sức mạnh cực kỳ to lớn và tàn bạo chạy trong cơ thể hắn một cách điên cuồng, đồng thời cả người tỏa ra khí phách không ai địch nổi!

“Xử lý xong đám này rồi” Vũ Thái Bạch siết nắm đấm, giọng nói truyền vào trong Tiên phủ.

Tịnh Vô Huyễn đang cầm cần câu ở trong đình bát giác của tiên phủ, gương mặt non nớt của y ngóng nhìn về phía xa, đôi mắt hơi khẩn trương: “Không thể quấy nhiễu thứ trong hồ, không được quấy rầy Ngự Thần Phong dù chỉ một chút. Cửu Di, tiếp tục dẫn những mãnh thú kia đến Tiên phủ!”

Lần trước bọn họ đã cố gắng giành lấy quyền kiểm soát rừng Lang Tuyền nhưng rồi cũng thất bại.

Sau khi Vũ Thái Bạch dẫn La Yên vào Tiên phủ, Tịnh Vô Huyễn thay đổi phương án, Vũ Thái Bạch chính là người đóng vai trò vô cùng quan trọng trong phương án ấy.

Hàm Cửu Di đang cách tiên phủ hơn mấy triệu dặm nhón chân giẫm lên một ngọn cây.

Trong tầm nhìn của nàng, hàng chục nghìn mãnh thú đang tràn ra từ bốn phương tám hướng và lao thẳng về phía hồ nước.

Đám mãnh thú này đều là hạng mạnh mẽ nhất trong rừng Lang Tuyền!

Vượn khổng lồ màu máu, thậm chí là màu vàng, thêm cả mấy trăm con chim Lang Tuyền dài mấy nghìn mét trên bầu trời. Ngay cả đại viên mãn cũng khó có thể đối phó chúng dễ dàng.

Chẳng qua Hàm Cửu Di đã bố trí mọi thứ xong xuôi rồi.

Nàng tạo ra một “Tử Thiên Tuyệt Địa” để ngăn cách toàn bộ hồ nước với thế giới bên ngoài.

Cửa ra của Tử Thiên Tuyệt Địa nối với Tiên phủ.

“Ừ!”

Hàm Cửu Di khẽ gật đầu, đầu ngón tay khẽ điểm.

Từng luồng khí tím phân tán ra khắp nơi và bao phủ vô số mãnh thú trong Tử Thiên Tuyệt Địa.

Trong khoảnh khắc đó, đám mãnh thú đang ùn ùn kéo đến bị cưỡng chế dời qua mảnh sân rộng trong Tiên phủ.

Tất cả những mãnh thú hướng về phía hồ nước đều bị truyền vào trong Tiên phủ, cuối cùng bị Vũ Thái Bạch giết chết!

Đương nhiên Vũ Thái Bạch cũng sẽ nhờ cậy vào trận pháp lớn của tiên phủ, dù sao thì hắn cũng chịu áp lực lớn nhất. Suốt thời gian qua, hắn đã tiêu diệt không biết là bao nhiêu mãnh thú…

“Vù vù…”

Sức mạnh trong cơ thể Vũ Thái Bạch bỗng bùng nổ và lấy đi mạng sống của đám mãnh thú trước mặt dễ như trở bàn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận