Bách Luyện Thành Thần

Chương 2492: Vào núi

Ngay khi quyền trượng Trầm Mặc có hiệu lực, La Chinh, Hoa Thiên Mệnh và Trần Hoàng Dịch Kiếm cũng bước ra từ đường hầm không gianToàn bộ Thần vực bị quyền trượng Trầm Mặc ảnh hưởng, chỉ trừ ba người bọn họ, Thi Tiểu Xảo và Cưu Thánh.

Cánh cửa lớn của núi Thánh Nhân chỉ cách ba người bọn họ trăm mét mà thôi. Sau khi rời khỏi đường hầm không gian, bọn họ không hề dừng lại mà lao thẳng tới trước cửa.

Nhưng vào giờ khắc này, Liệt Hải Xỉ tại Chúng Thánh Đường nằm trên không trung biển Thời Gian đột nhiên há rộng miệng ra!

“Thủ đoạn hay đấy, phối hợp gần như không một kẽ hở, đáng tiếc…”

Bàng Miểu đứng trên đỉnh Chúng Thánh Đường, nhẹ nhàng phất tay về phía núi Thánh Nhân.

Miệng cá của Liệt Hải Xỉ tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc, thời điểm cấm khí này khởi động thì toàn bộ Thần vực bỗng nhiên chấn động nhẹ một cái.

Chấn động ấy có phần tương tự như khi núi Thánh Nhân giáng lam, nhưng thời gian kéo dài và biên độ đều ít hơn rất nhiều.

Trên thực tế, quyền trượng Trầm Mặc thuyên chuyển sức mạnh của toàn bộ Thần vực để tiến hành áp chế đối với tất cả sinh linh trong Thần vực, nhưng cấm khí Liệt Hải Xỉ này vẫn tránh thoát!

“Vù…”

Một dòng thác lũ màu máu kéo dài một khoảng xa, bao trùm lên núi Thánh Nhân.

La Chinh, Hoa Thiên Mệnh và Trần Hoàng Dịch Kiếm muốn nhảy vào núi Thánh Nhân thì chắc chắn sẽ bị dòng thác máu này trút xuống!

Trong mắt Hoa Thiên Mệnh và Trần Hoàng Dịch Kiếm hiện lên vẻ bàng hoàng, chỉ còn cách trăm mét, chỉ trong nháy mắt là có thể vọt vào, nhưng dòng thác máu này còn nhanh hơn một phần!

“Xông vào!”

La Chinh gào lên, bọn họ chỉ có một cơ hội duy nhất, không thể quay đầu lại.

Hoa Thiên Mệnh và Trần Hoàng Dịch Kiếm cũng cắn răng thật chặt, tăng nhanh tốc độ…

Ngay khi dòng thác máu trút xuống, trong tay phải La Chinh bỗng hiện lên ngọc tỷ thời gian, thời điểm hắn kích hoạt ngọc tỷ thì thác máu đã nuốt chửng bọn họ.

Bàng Miểu đứng trên đỉnh Chúng Thánh Đường, lạnh nhạt nhìn núi Thánh Nhân ở bờ bên kia biển Thời Gian, khóe miệng khẽ nhếch: “Chắc là chết…” Lời còn chưa dứt, ông ta đã nhận ra một làn sóng dao động thời gian, con ngươi đột nhiên trợn to.

Ông ta thấy rõ ràng cánh cửa đằng trước núi Thánh Nhân hiện lên ba làn sóng dao động, khi có người chui vào cửa núi Thánh Nhân thì sẽ xuất hiện cảnh tượng này!

Ba người kia không bị thác lũ màu máu nuốt chửng mà đã tiến vào được rồi!

“Chết tiệt, ta nên nghĩ ra từ sớm, thằng nhóc kia có thể xóa bỏ thời gian…”

Ngay trong lúc bị phong ấn, ông ta cũng từng cảm nhận được động tĩnh của việc thời gian bị xóa bỏ. Nhưng vừa rồi khi sức mạnh của quyền trượng Trầm Mặc khuếch tán ra đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Bàng Miểu, ông ta cho rằng xóa bỏ sự phong tỏa của quyền trượng Trầm Mặc là ba người này nhất định sẽ chết, lại quên mất khối ngọc tỷ của La Chinh!

Mí mắt Bàng Miểu giật giật, cảm giác bị đùa bỡn dâng lên trong lòng. Ông ta đứng một chỗ lâu thật lâu, không hề nhúc nhích.

“Ầm!”

Chúng Thánh Đường dưới chân không chịu được sức mạnh của ông ta, vết nứt dần dần lan rộng, sau đó sụp đổ.



* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Những chân thần đại viên mãn và á thánh đang rơi xuống gần như tuyệt vọng, trơ mắt nhìn mình cách nước biển màu sắc sặc sỡ bên dưới càng lúc càng gần, cũng cách cái chết càng lúc càng gần.

Cũng may trước đó bọn họ đã duy trì một độ cao tương đối, mà quyền trượng Trầm Mặc cũng chỉ kéo dài mấy hơi thở mà thôi.

Khi họ còn cách mặt đất chừng mấy trăm mét, hiệu quả của quyền trượng Trầm Mặc bỗng biến mất, tất cả mọi người đều cảm thấy sức mạnh đã trở về.

Không bị sức mạnh của quyền trượng Trầm Mặc cấm chế, bọn họ hoặc là vội vàng lơ lửng giữa không trung, hoặc là thi triển dịch chuyển không gian để vọt lên trên.

Chỉ có một vị chân thần đại viên mãn không được may mắn lắm. Trong lần dịch chuyển không gian trước đó hắn ta vẫn chưa duy trì được độ cao, rơi xuống nước biển trước một bước, lập tức bị mảnh vỡ biển Thời Gian cắt thành vô số mảnh, biến mất trong nước biển.

Hốt Diễm và Hậu Bá bị xúc tu của Đế Hận quất bay, lui về sau hơn mười dặm trên không trung, sau đó rơi xuống tạo thành hai cái hố to trên mặt đất.

Sau khi hiệu quả của quyền trượng Trầm Mặc biến mất, hai người mới bò ra khỏi hố.

Sắc mặt Hậu Bá sa sầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta phải băm con nghiệt súc này thành mảnh vụn!”

“Ta đồng ý” Hốt Diễm lạnh giọng đáp, trên mặt tràn đầy tức giận.

Thân hình hai người lóe lên, sau đó xuất hiện trên đỉnh đầu Đế Hận.

Ở bên kia núi Thánh Nhân, Vũ Hưu quỳ một chân trên đất.

Thân thể y đã chằng chịt vết thương, một cánh tay cũng không biết tung tích, nhưng tay còn lại vẫn cầm chặt thanh giáo đồng.

“Thực sự khiến người ta bất ngờ, không ngờ một tên ở Nhất Trọng Thiên lại có thủ đoạn như vậy” Phổ Triết vừa nói vừa chậm rãi bước về phía Vũ Hưu.

Chênh lệch thực lực giữa Vũ Hưu và Phổ Triết rất lớn, nhưng mới rồi khi đôi bên giao thủ, Vũ Hưu đã ngoan cường kéo chân Phổ Triết thành công.

“Xoạt!”

Vũ Hưu trở tay lại, thanh giáo trong tay thay đổi phương hướng, đâm thẳng về phía Phổ Triết.

“Nỏ mạnh hết đà, ha” Phổ Triết cười lạnh, đưa tay bóp nhẹ, nắm lấy mũi giáo. Ông ta chỉ kéo nhẹ một cái, thanh giáo đã bị ông ta cướp mất.

Thời khắc này Vũ Hưu đã tiêu hao hết chút sức lực cuối cùng, căn bản không có đường phản kháng.

“Phổ Triết ta vẫn luôn kính trọng những người có chí chiến đấu ngoan cường như thế, cho nên ta ban cho ngươi… một cái chết sảng khoái” Nói xong, Phổ Triết giơ giáo lên thật cao rồi đâm mạnh xuống.

Không lâu sau khi Vũ Hưu bỏ mạng, Đế Hận cũng không thể chống lại Hậu Bá và Hốt Diễm liên thủ, phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết thê lương lâu thật lâu.

“Áu…”

Thân thể khổng lồ của nó nghiêng ngả, ầm ầm nện xuống đất, sau đó không đứng dậy nổi nữa.

Cưu Thánh ở xa ngàn dặm thấy cảnh tượng này cũng khẽ thở dài một hơi: “Đế Hận là tồn tại ngay cả thánh nhân cũng phải e sợ, vậy mà lại chết trong tay Hiên Viên Vệ quá dễ dàng…”

Thi Tiểu Xảo cũng khẽ lắc đầu.

Quyền trượng Trầm Mặc của nàng ta chỉ có thể thi triển một lần trong một thời gian ngắn. Nếu nàng ta có thể thi triển liên tục, không chừng có thể cứu Vũ Hưu một mạng, chỉ cần cho y cơ hội dịch chuyển không gian đi tới đường hầm không gian nối liền với đỉnh Thần vực là được.

“Chúng ta đi thôi, nơi này quá nguy hiểm. Thủ đoạn vừa rồi của ngươi sẽ khiến Hiên Viên Vệ cảnh giác” Cưu Thánh nói.

Thi Tiểu Xảo gật đầu, lúc này hai người mới thi triển dịch chuyển không gian lặng lẽ rời khỏi đỉnh núi.

Trận chiến kịch liệt này cũng kéo dài không lâu…

Những á thánh và đại viên mãn ở đây thấy trận chiến kết thúc thì lập tức dồn tâm trí lên núi Thánh Nhân. Giằng co lâu như vậy, bây giờ bọn họ có thể vào rồi chứ?

Nhưng khi những người này vừa tới gần lối ra của núi Thánh Nhân thì Hốt Diễm lại xuất hiện trước cửa, ngăn cản đường đi của bọn họ.

“Không cho phép chúng ta tiến vào núi Thánh Nhân sao?” Có một gã á thánh lấy dũng khí hỏi.

Tuy đã đánh chết con nghiệt súc kia, nhưng tâm trạng Hốt Diễm vẫn không khá lên được, ông ta lạnh giọng nói: “Đương nhiên sẽ để các ngươi đi vào, nhưng không phải lúc này!”

Nhìn dáng vẻ muốn giết người của Hốt Diễm, những kẻ khác không dám nói tiếp nữa, lỡ như lắm miệng trở thành đối tượng xả giận cho tên cường giả Bỉ Ngạn cảnh này thì chết quá oan uổng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận