Bách Luyện Thành Thần

Chương 3512: Nguồn gốc của Quang Vực

Thông Thiên giáo chủ giơ cao kiếm Thanh Bình trong tay lên, ngay sau đó có một cột sáng màu trắng chiếu thẳng vào người yMặc dù bên trong hỗn độn không phải u tối nhưng cũng lờ mờ không có ánh sáng. Cột sáng màu trắng kia bất thình lình xuất hiện, đương nhiên vô cùng chói mắt. Ánh sáng màu trắng thuần khiết chiếu rọi giống như có thể tinh lọc tất cả mọi thứ.

Vào giây phút loại thuần khiết này xuất hiện, La Chinh nhướng mày.

“Đại Phạn Vô Lượng Thiên Quang?”

Từ khi Phượng Ca biến thành Thuần Khiết Giả và nắm giữ Vô Lượng Thiên Quang cho tới khi hắn cũng biến thành Thuần Khiết Giả, La Chinh hết sức quen thuộc với Đại Phạn Vô Lượng Thiên Quang, gần như có thể nhìn một cái là nhận ra ngay. Thông Thiên giáo chủ có thể dễ dàng thúc giục Đại Phạn Vô Lượng Thiên Quang, cũng có nghĩa y là Thuần Khiết Giả?

Nhưng kể cả như vậy thì Đại Phạn Vô Lượng Thiên Quang cũng chỉ có khả năng sát thương với sinh linh của Ám Vực mà thôi, nó không có hiệu quả gì với sinh linh Quang Vực ở bên ngoài Ám Vực. Trong hỗn độn, các sinh linh cũng không sợ Đại Phạn Vô Lượng Thiên Quang. Chẳng lẽ Vô Lượng Thiên Quang có mối liên quan gì với “nền móng” mà y nói?

Dù La Chinh có trở thành Thuần Khiết Giả thì hắn cũng không rõ nguồn gốc thực sự của Ám Vực và Quang Vực, nhất là vị “trùng sư” ở Thập Ngũ Trọng Thiên kia từng nói với La Chinh rằng tổ tiên của tộc Trùng Sư từng trốn vào Hắc Ám Thương Khung. Nhưng Hắc Ám Thương Khung không thể ở Thập Ngũ Trọng Thiên.

Sau khi La Chinh leo lên Ngọc Thắng Thiên, hắn đã biết Ám Vực nằm trong tay văn minh Nguyên Linh. Như vậy, Quang Vực nằm trong tay tộc Vô Không?

“Bất kể ngươi có năng lực gì thì cũng phải tan xương nát thịt dưới tay ta thôi!”

Phục Hy làm đầu tàu gương mẫu, vung tay ở một khoảng cách tương đương. Từng hình bát quái không dính lên người Thông Thiên giáo chủ mà khắc vào mặt ngoài của cột sáng Vô Lượng Thiên Quan, sau đó hai tay của Phục Hy quay trong như chong chóng.

“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm”

Trong chốc lát, Phục Hy đã đánh ra vô số chưởng ấn. Những chưởng ấn này và bát quái cùng nổ tung vô cùng đáng sợ, nhưng cột sáng được hình thành từ Vô Lượng Thiên Quang vẫn chẳng hề hấn gì, nó triệt tiêu tất cả công kích của Phục Hy đi.

“Cái này!”

Phục Hy thấy cảnh này thì tỏ ra tuyệt vọng. Hắn ta thường khoác lác rằng mình có công kích mạnh nhất trong hỗn độn. Vừa rồi, Phục Hy còn ép bản thân phát huy tới cực hạn. Kết quả, ngay cả cột sáng nhìn yếu ớt kia cũng chẳng phá được. Điều này có nghĩa là chênh lệch giữa hắn ta và Thông Thiên giáo chủ vẫn rất lớn.

“Thôi ngươi ra tay đi” Phục Hy thất vọng thì thầm, đương nhiên là hắn ta nói với Phục Hy bản tôn trong cơ thể mình rồi.

Nhất định là vừa rồi Phục Hy đã yêu cầu Phục Hy bản tôn phóng thích thân thể của mình. Phục Hy bản tôn làm theo giao hẹn lúc trước. Dù sao Phục Hy bản tôn cũng chỉ là một sợi khí hồn, không thể nào cưỡng chế chiếm thân thể của Phục Hy được. Nhưng thực lực của Phục Hy và Phục Hy bản tôn chênh lệch rất nhiều, hắn ta cũng hiểu bản tôn phù hợp với trận chiến này hơn mình.

Phục Hy bản tôn lại nhận được quyền khống chế thân thể này một lần nữa, nhưng hắn ta cũng nói: “Đó là ánh sáng thánh khiết trong Quang Vực, là bản lĩnh mà Thuần Khiết Giả mới có được. Ánh sáng này đáng ra không mạnh như thế”

Khi Phục Hy bản tôn đang quan sát, “Khư” cũng làm ngựa đầu tàu xông tới. Đều là kẻ địch nên Tịch, Trắc cũng rất ghét Thông Thiên giáo chủ, nhưng sau khi trải qua một lần bị phản bội, “Khư” càng muốn diệt trừ Thông Thiên giáo chủ từ tận đáy lòng.

“Tạch tạch tạch tạch!”

Trên lưng Khư mọc ra một mâm xương hình tròn có răng cưa. Mâm xương chuyển động, từng chiếc xương dài nhỏ mọc từ mâm xương ra. Những chiếc xương dài nhỏ này nhanh chóng mọc dài ra như đôi cánh của “Khư”. Nhưng chúng không kéo dài về phía sau như đôi cánh mà mọc dài về phía trước của “Khư”, hình thành một không gian hình tròn cực lớn, nhốt Thông Thiên giáo chủ vào bên trong.

“Ta có rất nhiều kiểu lồng giam, lồng giam Bất Pháp chỉ là một trong số đó thôi. Lồng giam Hủ Cốt này mới là kiệt tác vĩ đại nhất của ta!”

“Khư” thấy Thông Thiên giáo chủ vẫn không nhúc nhích bị nhốt bên trong thì vô cùng vui mừng. Lồng giam Hủ Cốt là nơi giết chóc chân chính. Tính cách của “Khư” rất kỳ lạ nhưng trong sáu cổ thần hỗn độn thì nó là người nghiên cứu sức mạnh chân lý của bản thân sâu nhất.

Sau khi Thông Thiên giáo chủ bị nhốt trong lồng giam Hủ Cốt, từng chiếc xương ở hai bên nhanh chóng phủ một lớp màng xương trong suốt, biến lồng giam thành một quả cầu hình trứng.

Sau đó, trong lồng giam Hủ Cốt có sương mù màu vàng bay lượn. Khí hủ hóa này có thể ăn mòn mọi vật chất hữu hình. Cho tới bây giờ, chưa có vật chất hữu hình nào có thể ngăn cản được sự ăn mòn của nó. Khi sương mù màu vàng và ánh sáng màu trắng đan xen vào nhau giống như nước sôi đổi vào chảo dầu vậy.

“Xèo!”

Dưới phản ứng kịch liệt, sương mù màu vàng chuyển động điên cuồng trong lồng giam Hủ Cốt. Nhưng trụ sáng kia chỉ hơi run run, chẳng những bản thân cột ánh sáng đó không có dấu hiệu tán loạn mà trái lại nó còn trung hòa sương mù tạo thành một lớp bột phấn màu đen không có tính nguy hiểm ở đáy của lồng giam Hủ Cốt.

“Không hiệu quả chút nào” Khư trợn tròn mắt.

Trong suy nghĩ của nó, lồng giam Hủ Cốt không thể giết chết được Thông Thiên giáo chủ nhưng ít nhất cũng khiến y bị thương. Cột ánh sáng này trông có vẻ tầm thường nhưng lại kiên cố đến vậy.

“Để ta!”

“Trắc” cũng bay tới cùng một độ cao với Thông Thiên giáo chủ, nó chìa tay ra rồi nhẹ nhàng nắm một cái, một cây thương thuần màu bạc xuất hiện trong tay nó.

“Thánh Diệt Thập Nha Thương”

Cây thương này là thần thông của “Trắc”, cũng là vật dụng sắc bén nhất mà nó tạo ra. Khi “Trắc” ném mạnh Thánh Diệt Thập Nha Thương đi, trường thương màu bạc hóa thành mười cá thể giống nhau như đúc. Sau đó, chúng biến thành từng luồng sáng màu bạc bay vút về phía cột ánh sáng.

“Rắc rắc rắc rắc rắc”

Từng âm thanh biểu thị cho sự vỡ vụn vang lên, Thánh Diệt Thập Nha Thương vỡ vụn.

Thương bị vỡ nát cũng không ngoài dự liệu của “Trắc”. Vì theo đuổi lực xuyên thấu cực đại nên bản thân Thánh Diệt Thập Nha Thương không hề kiên cố mà rất giòn.

Thương đã vỡ nát rồi nhưng cột ánh sáng vẫn không bị xuyên thủng như trước. Điều này khiến Trắc khó có thể tiếp nhận được. Thần thông mạnh nhất của mình mà lại trở thành trò cười trước mặt Thông Thiên giáo chủ, nó là một cổ thần hỗn độn cao ngạo nên rất khó chấp nhận chuyện này.

Thông Thiên giáo chủ ở trong cột ánh sáng vẫn giơ kiếm Thanh Bình lên như trước. Kiếm Thanh Bình tham lam hút lấy ánh sáng màu trắng. Ánh sáng màu trắng dịch chuyển trên thân kiếm, sức mạnh vô tận hội tụ ở trong đó.

“Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng đòi xuyên thủng sức mạnh nền móng à?” Thông Thiên giáo chủ ngạo nghễ nói.

Y vừa nói xong thì bóng dáng La Chinh đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cột ánh sáng, đồng thời nhìn chằm chằm cột ánh sáng ở cự ly gần và nói: “Hình như cột ánh sáng này là Đại Phạn Vô Lượng Thiên Quang? Ta cũng là Thuần Khiết Giả nhưng theo ta được biết thì Đại Phạn Vô Lượng Thiên Quang chỉ có thể làm hại sinh linh Ám Vực mà thôi”

“Thứ ngươi biết chỉ là bề ngoài mà thôi” Thông Thiên giáo chủ khịt mũi một cái, hiển nhiên chẳng thèm coi “Thuần Khiết Giả” La Chinh ra gì.

“Thật không?” La Chinh chẳng thèm để ý chút nào mà hỏi tiếp: “Vậy sức mạnh nền móng mà ngươi nhắc tới cũng là dựa vào Đại Phạn Vô Lượng Thiên Quang?”

“Đúng thì đã sao?” Thông Thiên giáo chủ ý thức được rằng La Chinh bẫy y nên hung hăng trừng mắt với hắn.

La Chinh chỉ mỉm cười: “Không muốn nói thì thôi. Cột ánh sáng này rất lợi hại, nhưng nó có thể ngăn được ta sao?”

Nói xong, hắn chìa tay sờ vào mặt ngoài của cột ánh sáng. Thông Thiên giáo chủ rất tự tin với sức mạnh “nền móng” này, nhưng khi nhìn bàn tay La Chinh tới gần, không hiểu sao y lại thấy giật mình.

Tên nhãi này quá kỳ lạ, trong lòng y cảm thấy không yên cho lắm.

Khi Thông Thiên giáo chủ có ý nghĩ này thì tay của La Chinh đã tiếp xúc được với cột ánh sáng. Huyết mạch trong cơ thể chấn động một cách điên cuồng.

Tuy mỗi lần Khởi Nguyên Thần Huyết khắc chế năng lượng ở bên ngoài thì đều phải thay đổi kết cấu của bản thân nhưng lúc này, dao động lại vô cùng dữ dội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận