Bách Luyện Thành Thần

Chương 3650: Người gõ chuông

Dưới mặt đất phía Tây Bắc Ngọc Thanh Thiên, ở nơi đạt độ sâu năm nghìn mét có sáu hang động rất lớn, đường kính của mỗi một hang động lên đến khoảng ba nghìn métTrên bề mặt bên ngoài các hang động này bao phủ lên một lớp thịt, các khối thịt này không ngừng co lại. Nếu tháo rời toàn bộ hang động và cả khối thịt đó ra thì thoạt nhìn chúng chính là từng “trái tim” đang đập.

Mặc dù hang động chỉ cao ba nghìn mét nhưng không gian bên trong lại lớn hơn rất nhiều.

Trong mỗi một trái tim đều có chứa một khoảng trời riêng.

Ở trái tim phía dưới cùng là một tòa tháp Thiên Địa Huyền Hoàng sừng sững.

Dưới đáy tháp Thiên Địa Huyền Hoàng, có một người đang ngơ ngẩn cầm gương đồng Bát Quái. Người này mặc một bộ áo xanh, trông dáng dấp rất phi phàm và tráng kiện, vầng trán tự phát ra ánh sáng tươi đẹp.

“Lực quan sát thật quá nhạy cảm… Ngay cả Thiên Thông Nhãn cũng bị phá rồi! Độ khống chế của người này đối với thế giới mẹ đã tăng lên…” Y ôm gương đồng Bát Quái bay vụt lên, đi thẳng đến đỉnh của tháp Thiên Địa Huyền Hoàng.

Trên mặt đất ở phần đỉnh tháp có khắc chi chít kinh văn, mà những kinh văn này đều được viết bằng Phạn văn!

“Phách lệ ma lệ…”

Một ông lão tiên phong đạo cốt trên đỉnh tháp đang lẩm bẩm. Mỗi khi ông lão niệm ra một câu, một vòng sáng vàng sẽ khuếch tán ra từ người ông. Khi những vòng sáng này lướt qua các kinh văn kia, toàn bộ kinh văn đều bắt đầu xoay tròn với tốc độ điên cuồng, khí tức trang nghiêm lan truyền ra khiến khí thế của ông lão trở nên cao quý và hùng vĩ.

Bất cứ kẻ nào đối mặt với sự áp chế đến từ vòng sáng vàng này đều sẽ không nhịn được mà muốn quỳ xuống.

Nhưng thanh niên áo xanh sau khi bị vòng sáng lướt qua thì chỉ nhướng mày và gọi: “Này lão già, lối đi mà ngươi cực khổ dựng nên đã bị phá rồi. Ngươi lại lừa ta, không phải ngươi đã nói lối đi sẽ không bị phát hiện à?”

Thanh niên áo xanh nói xong bèn ném gương đồng Bát Quái đến trước mặt ông lão.

Ông lão vẫn luôn miệng lẩm bẩm…

Vòng sáng vàng chuyển động quanh Phạn văn.

Trong trạng thái trang nghiêm ấy, hành động của thanh niên áo xanh trông thật không hợp.

Sau khoảng một nén nhang, ông lão mới mở hai mắt ra.

“Ù…”

Vòng sáng vàng tản mát trong Phạn văn tiêu tan hoàn toàn, Phạn văn cũng thôi không xoay tròn nữa và khôi phục về hình thái nguyên bản.

Nghe thấy lối đi bị phá hỏng, trên mặt ông lão không có chút buồn bực nào mà ngược lại còn cười mỉm: “Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, đứa bé kia sẽ không chết bởi cực hóa năng lượng. Phải biết rằng cực hóa năng lượng này là…”

Thanh niên áo xanh lập tức tỏ vẻ khó chịu không thể nào kiên nhẫn nghe tiếp, y cắt ngang lời ông lão: “Cực hóa năng lượng là lợi dụng một môn thần đạo để thúc đẩy uy lực của năng lượng dung đạo tăng trưởng đến mức cao nhất. Loại năng lượng này tuyệt đối không thể khống chế được, ngoại trừ người không biết chuyện thì không có bất cứ kẻ ngốc nào lại đi sử dụng cực hóa năng lượng cả. Chỉ có điều, dùng nó để đánh giết kẻ có tên là Tà Thần kia là thích hợp nhất!”

Trong khoảng thời gian qua, ông lão đã lặp đi lặp lại những lời vừa rồi đến cả hơn trăm lần, đến mức thanh niên áo xanh có thể đọc thuộc lòng vanh vách không sai một chữ.

Ông lão cười cười hơi bất đắc dĩ, song lại không hề có ý trách móc gì thanh niên áo xanh. Ông nói: “Không chết là được, không chết là được. Mọi chuyện đều tiến hành dựa theo kế hoạch đã định, tiếp theo ắt hẳn hắn sẽ nghĩ cách phá vỡ lớp ngăn cách…”

Lớp ngăn cách mà ông lão vừa nhắc tới chính là lớp ngăn giữa Bỉ Ngạn và thế giới hỗn độn.

Từ khi mới bắt đầu xây dựng thế giới hỗn độn đến nay, không ai có thể phá vỡ nó cả. Dù là Thông Thiên giáo chủ hay là A Hỏa, cả hai đều khai thác cách thức giáng lâm để đi vào thế giới mẹ, cho nên họ đều bị hạn chế nghiêm trọng cả về mặt hình thái lẫn thực lực.

“Tên kia làm được thật à?” Thanh niên áo xanh nghi ngờ nói.

Bỉ Ngạn không phải là một thế giới nhỏ đơn giản, nó có cách thức kết nối vô cùng đặc biệt đối với thế giới hỗn độn, thậm chí cả hai còn tồn tại sự hạn chế và mặt logic và nhận thức.

“Được” Ông lão vô cùng khẳng định.

Thanh niên áo xanh bĩu môi, dù sao việc lão già này nói hươu nói vượn cũng chẳng phải lần một lần hai. Nếu còn chất vấn ông nữa thì chắc chắn ông sẽ tuôn ra một tràng đạo lý. Dù lão già này có nói sai thì vẫn cứ sẽ tuôn ra một tràng đạo lý…

Chỉ có điều, năm đó sư tôn đã ngộ ra được một chân lý, đục ra một lỗ hổng trên lớp ngăn cách kia, nên có lẽ việc đánh nát nó hoàn toàn cũng không phải là không có khả năng.

Đúng lúc này, trong tháp Thiên Địa Huyền Hoàng bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông du dương.

“Boong…”

Theo tiếng chuông vang lên, một ánh kiếm trắng lóa dâng vụt từ dưới lên trên.

“Nữa rồi! Lần này là ai gõ chuông chứ?” Thanh niên áo xanh lấy làm lạ.

“Đi xem thử xem, dù gì cũng đều là chuyện tốt” Ông lão cười nói.

Thanh niên áo xanh xoay người đi xuống, thoắt sau đã chui vào trong tháp qua một nơi nào đó ở đỉnh tháp.

Từ nơi ở của y có thể ngắm được toàn cảnh trong tháp Thiên Địa Huyền Hoàng.

Tháp Thiên Địa Huyền Hoàng có tổng cộng ba mươi ba tầng, được thiết kế dựa theo số tầng của Bỉ Ngạn.

Ở một góc của tầng thứ nhất bày một nắm cát Bỉ Ngạn màu vàng, đó chính là tín vật Bỉ Ngạn sơ cấp nhất. Các tầng trên được xếp theo hình xoắn ốc, mỗi một tầng tương ứng với một tầng Bỉ Ngạn.

Bắt đầu từ tầng sáu, tín vật Bỉ Ngạn trong mỗi tầng đều là thượng phẩm, thậm chí thượng thượng phẩm. Chúng còn được phân loại theo cách trong Bỉ Ngạn, thành loại cường hóa, loại phụ trợ, loại thần bí, loại giáng lâm. Cái gì cần có đều có đủ…

“Ai đã gõ chuông?”

Thanh niên áo xanh nhìn chằm chằm vào chuông lớn, một phía của chiếc chuông kia chiếu ra một khuôn mặt.

Đó là một người trẻ tuổi mặc áo trắng, vai vác một thanh trường kiếm, trên mặt đầy vẻ khí khái hào hùng cùng ngạo nghễ.

“Mẹ nó, lại là thằng nhóc này?” Thanh niên áo xanh hơi nghẹn lời: “Tháng trước mới gõ chuông thôi mà? Thân thể ngươi chịu đựng nổi à?”

“Đương nhiên thân thể hắn chịu được” Giọng của ông lão vọng từ trên xuống: “Đừng coi thường Thái Thượng Tích Quán Pháp của ta, so với vùng đất Kiếp Cốt thì không kém hơn chút nào đâu!”

“Thái Thượng Tích Quán Pháp…” Gương mặt của thanh niên áo xanh lại giật giật vài lần. Trình độ đặt tên của lão già này càng ngày càng kém.

Chiếc chuông này không phải muốn gõ là gõ. Sau khi tu thành chân ý của đạo, mỗi người đều có thể gõ một lần, sau đó tiến vào tháp Thiên Địa Huyền Hoàng và lấy đi một món tín vật Bỉ Ngạn.

Yếu nhất chính là có được một thần quân lực, sau đó tự bản thân có đột phá, khi có thể đạt đến mức cơ thể chịu được việc gánh tín vật Bỉ Ngạn cấp cao hơn thì mới có thể gõ chuông lần nữa.

Càng về sau càng khó cường hóa cơ thể, nên tất nhiên muốn gõ chuông sẽ càng khó.

Thằng nhóc đeo kiếm kia tháng trước mới gõ chuông rồi, thứ mà hắn ta lấy chính là tín vật Bỉ Ngạn tầng ba mươi.

Từ tầng ba mươi đến ba mươi mốt… bậc thang này không dễ bước qua. Đối với vài người có khi phải tốn đến mấy nghìn, mấy chục nghìn năm cũng chưa chắc đã vượt qua được.

Vậy mà không ngờ chỉ trong vòng một tháng, thằng nhóc đeo kiếm đã đến gõ chuông nữa. Điều này có nghĩa là chỉ trong một tháng ngắn ngủi, độ mạnh của cơ thể hắn ta đã tăng lên thêm một cấp, tốc độ này thực sự nhanh đến mức khiến người ta phải chậc lưỡi.



Quy Khư Mộ Địa.

Ở giữa thành Thần Chung ở trung tâm có một cái chuông màu đồng rất to. Chuông đồng này là thánh vật của cả Quy Khư Mộ Địa, cũng là đối tượng mà toàn bộ sinh linh trong mộ địa đều ỷ lại. Mỗi một tồn tại đạt tới Bỉ Ngạn cảnh đều sẽ đến đây gõ chuông, qua đó lấy được tín vật Bỉ Ngạn thuộc về mình.

“Boong…”

Tiếng chuông kéo dài không ngừng vang vọng trong thành Thần Chung.

Toàn bộ thành Thần Chung đều sục sôi vì việc này…

Đây chính là tiếng chuông cấp ba mươi mốt, trong cả Quy Khư Mộ Địa này, số người có thể làm được cũng rất hiếm!

Hoa Thiên Mệnh ngồi xếp bằng rất nghiêm chỉnh dưới chiếc chuông to. Hắn ta đã tiến vào trong tòa tháp Thiên Địa Huyền Hoàng thần kỳ kia.

Theo quy tắc, hắn ta phải chọn ra tín vật Bỉ Ngạn phù hợp với mình nhất trước khi tiếng chuông dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận