Bách Luyện Thành Thần

Chương 2124: Diễn trò

La Chinh khẽ quơ miếng hoang cốt màu đen kia rồi lập tức cất vào trong nhẫn Tu Di, mỉm cười nói: “Xin hỏi, các ngươi có thể cho ta tư cách bán đấu giá không?”Tuy thương đội Liệp Ưng cũng sẽ tổ chức những buổi đấu giá nhỏ, nhưng sức ảnh hưởng cũng không lớn như phòng đấu giá của thành Sa Tâm. Một số bảo bối quan trọng hiếm thấy đều được tiến hành bán đấu giá tại đó, mà thành Sa Tâm thì phụ thuộc trực tiếp vào các thế lực lớn ở cốt tháp.

Những thế lực lớn chiếm cứ cốt tháp chính là những nhà sáng lập trật tự của thế giới này. Trong tình huống bình thường, bọn họ sẽ không nảy lòng tham với một miếng hoang cốt huyết thống của La Chinh.

Vì vậy, La Chinh chỉ cần tranh thủ kiếm được tư cách bán đấu giá của thương đội Liệp Ưng là được rồi.

Ánh mắt lão già lộ ra vẻ nghi hoặc.

Tuy ông ta chỉ mới nhìn thoáng qua nhưng đã cảm giác được sức mạnh hoang thần phát ra từ trong miếng hoang cốt màu đen kia.

Lão già này cũng là nhân vật kỳ cựu trong thương đội Liệp Ưng, không phải chưa từng nhìn thấy hoang cốt huyết thống Thiên Tâm Liệt và Thái Âm U Huỳnh, nhưng khí tức chúng phát ra khác hẳn với miếng hoang cốt của La Chinh.

Có điều, sức mạnh hoang thần trong miếng hoang cốt màu đen của La Chinh quả thực rất đặc biệt…

“Có thể lấy miếng hoang cốt màu đen kia cho lão nhìn lại được không?” Lão già hỏi.

“Cái này… không hay lắm thì phải?” Trên mặt La Chinh hiện lên vẻ cảnh giác.

Trong tay giữ bảo vật, ai cũng không muốn để lộ. Lão già cũng hiểu rõ suy nghĩ của La Chinh nên chỉ cười ha ha rồi lấy ra một tấm thẻ bằng xương màu trắng, trên đó khắc một con chim ưng sống động như thật.

“Đây là tư cách bán đấu giá của thương đội Liệp Ưng chúng ta, cầm tấm thẻ này là có thể tiến hành bán đấu giá tại phòng bán đấu giá của thành Sa Tâm” Lão già đưa tấm thẻ xương cho La Chinh.

Nếu không có thẻ bài của các thương đội lớn thì không được phép bán đấu giá trong phòng đấu giá, đây là quy định.

La Chinh nhận lấy thẻ bài, nói cảm ơn rồi nhanh chóng rời khỏi thương đội Liệp Ưng.

Mãi đến khi La Chinh rời đi, trên mặt lão già kia vẫn luôn nở nụ cười bình đạm thản nhiên.

Nhưng La Chinh vừa đi khỏi, nụ cười trên mặt lão đã hoàn toàn biến mất: “Miếng hoang cốt màu đen của thằng nhóc kia có lai lịch hết sức đặc biệt!”

“Đặc biệt như thế nào?” Kỷ ca hỏi. Hắn ta cũng nhận ra khí tức trên miếng hoang cốt kia rất đặc biệt, nhưng lại không biết miếng hoang cốt màu đen ấy có lai lịch ra sao.

“Đó không phải hoang cốt huyết thống Thiên Tâm Liệt, cũng không phải hoang cốt huyết thống Thái Âm U Huỳnh. Loại hoang cốt màu đen này chưa bao giờ xuất hiện… Có lẽ là một loại hoang cốt huyết thống chưa từng được phát hiện!” Lão già nói.

Bất kể như thế nào… Lão cảm nhận được khí tức bất phàm tỏa ra từ miếng hoang cốt ấy nên đã nhận định đây không phải vật tầm thường.

“Thế…” Kỷ ca hơi kinh hãi.

Lão già này có địa vị rất cao ở thương đội Liệp Ưng cũng vì lão có mắt nhìn siêu đẳng. Lão nói miếng hoang cốt màu đen kia là đồ tốt, vậy chắc chắn không thể nào sai được.

Kỷ ca lập tức hỏi tiếp: “Vậy ý của lão Đậu là?”

“Ngươi lập tức dẫn người đi cướp miếng hoang cốt màu đen kia về đây, nếu phản kháng thì… giết!” Lão già lạnh giọng nói.

“Giết người ngay trong thành?” Kỷ ca sửng sốt.

Trong thành Sa Tâm cấm đánh nhau, bất cứ ai cũng không được vi phạm. Giết người ở đây thì đúng là quá lộ liễu trắng trợn.

“Cẩn thận một chút là được, nhưng có lỡ làm lớn chuyện cũng chẳng sao” Lão già cười lạnh.

Thương đội Liệp Ưng đã cày cấy nhiều năm trong thành Sa Tâm, chút chuyện cỏn con này vẫn có thể gánh được.

Rời khỏi thương đội Liệp Ưng, La Chinh thong thả đi trên đường, nhưng thực chất đang phát động thần niệm lặng lẽ chú ý động tĩnh phía sau.

Hắn lang thang một lúc lâu, vẻ mặt hơi buồn bực: “Sao còn chưa xuất hiện, hiệu suất của thương đội Liệp Ưng chậm quá…”

Một lúc sau, hắn nhận ra phía sau mình xuất hiện hai người đang thậm thà thậm thụt đi theo mình.

“Cuối cùng cũng mắc câu…” La Chinh mỉm cười, đột nhiên rẽ vào một hẻm nhỏ ở góc đường.

Hắn đi xuyên qua con hẻm nhỏ này được một lúc thì trước mặt xuất hiện một người che mặt chặn lại lối đi của hắn.

La Chinh biến sắc, định lùi lại thì một người bịt mặt khác đã ngăn chặn đường lui của hắn.

“Hai vị đại ca, như này là có ý gì?” La Chinh nheo mắt hỏi.

“Giao miếng hoang cốt màu đen kia ra đây, bọn ta sẽ tha cho ngươi một mạng” Người đứng đằng trước thản nhiên nói, giọng điệu không chút cảm xúc. Sức mạnh hoang thần trong cơ thể hắn ta đang ở trong trạng thái có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

Người phía sau cũng như vậy, hai người này đều là cao thủ trong thương đội Liệp Ưng.

“Các ngươi là… thương đội Liệp Ưng?” Trên mặt La Chinh hiện vẻ kinh hoảng.

“Dù phải hay không phải thì câu hỏi của ngươi cũng chẳng có ý nghĩa gì cả” Người cầm đầu chỉ tay vào La Chinh, nói: “Ngoan ngoãn giao ra đây mới có một con đường sống”

Người này thật khéo làm màu…

La Chinh thầm cảm thán một câu, trên mặt lập tức bày ra vẻ đau khổ: “Nhưng miếng hoang cốt này là ta vất vả khổ cực…”

“Không cần giải thích với ta” Người nọ ngăn không cho La Chinh kể khổ, nói xong hai người bịt mặt một trước một sau sáp lại càng gần.

Thấy bọn họ muốn ra tay, La Chinh bị ép vào đường cùng đành bất đắc dĩ lấy miếng hoang cốt màu đen kia ra.

Người bịt mặt cầm đầu vừa nhìn thấy miếng hoang cốt màu đen này bèn lập tức cướp nó từ tay La Chinh. Gã quan sát một lúc, sau đó vừa nhìn chằm chằm La Chinh vừa phát ra một tràng cười quái dị: “Thật không ngờ ngươi lại thức thời như thế!”

Dứt lời, hai người liền vội vàng chạy đi.

Bọn họ rẽ qua mấy con hẻm, cuối cùng người cầm đầu gỡ mặt nạ trên mặt xuống. Đó chính là người dẫn La Chinh vào thành – Kỷ ca.

“Đây là miếng hoang cốt thằng nhóc La Chinh kia lấy ra ban nãy, khí tức quả thực vô cùng đặc biệt. Trở về bảo lão Đậu tinh luyện sức mạnh hoang thần trong đó, nhìn xem đây là huyết thống gì…” Kỷ ca sờ tới sờ lui miếng hoang cốt này, trong mắt toàn là vẻ phấn khích. Nếu miếng hoang cốt này thực sự vô giá thì hắn ta đã lập công lớn cho thương đội Liệp Ưng.

Ở một nơi khác, La Chinh đi ra khỏi con hẻm nhỏ, trên mặt nở nụ cười thản nhiên.

Hắn đã sớm đoán được thương đội Liệp Ưng sẽ làm như vậy.

Miếng hoang cốt màu đen kia là do La Chinh làm giả.

Sức mạnh hoang thần là một loại sức mạnh vô cùng thuần khiết, chủ nhân của nó truyền lại miếng hài cốt này từ khi còn sống, sau đó trải qua vô số năm tháng lắng đọng mà hình thành nên.

Sức mạnh này dễ hấp thu, cũng rất dễ bị ảnh hưởng!

Lúc ở bộ lạc Tấn Thiết, La Chinh đã truyền một luồng chân ý nhất niệm thiện ác vào trong miếng hoang cốt này để nó tỏa ta khí thế đặc biệt, sau đó tô đen bề mặt của nó, vậy là một miếng “hoang cốt” đặc biệt được ra đời.

Đương nhiên, đây cũng không phải là hoang cốt huyết thống gì đó…

Sau khi lừa được thương đội Liệp Ưng, La Chinh có thể dùng thẻ bài của thương đội này đi tới phòng đấu giá và tiến hành bán đấu giá.

Mà để bảo vệ các thương đội lớn, phòng đấu giá cũng áp dụng chế độ ẩn danh. Bọn họ chỉ biết là thương đội nào tiến hành bán đấu giá, còn cụ thể là ai thì mặc kệ!

Như vậy, La Chinh có thể bảo đảm an toàn của bản thân, cũng có thể bảo đảm khối hoang cốt huyết thống Linh Sát Lang Thần kia có thể được bán ra thuận lợi.

Trong thế giới này, La Chinh không quen biết ai, làm mọi việc đều phải cẩn thận từng li từng tí. Cũng may có Tiểu Vân giúp hắn bày mưu tính kế, bằng không, có bán được miếng hoang cốt huyết thống này hay không cũng là một vấn đề lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận