Bách Luyện Thành Thần

Chương 2356: Mất đi sự che chở

La Chinh hơi nhíu mày lại, hắn cũng cảm nhận được dòng nước ở nơi xa đang liên tục tập trung thành từng xoáy nước nhỏ. Chúng giống như những chiếc kim dài mảnh, sau khi tập trung lại với nhau liền bắn vù vù về phía hai người“Đi!”

Hai người không hẹn mà đồng thanh lên tiếng nhắc nhở nhau, sau đó quay đầu lướt băng băng trong làn nước đen.

“Ngự Thủy Lưu Vân!”

Đạo uẩn trong thân thể La Chinh tỏa ra.

Đây là một trong những pháp môn khống chế nước trong thần đạo Ly Thủy, xung quanh thân thể hắn hình thành một màng nước nhẵn bóng.

Mặc dù thi triển nó trong nước đen thì hiệu quả sẽ bị giảm đáng kể, nhưng cuối cùng vẫn giúp tốc độ di chuyển của La Chinh tăng vọt.

Giờ phút này, tốc độ di chuyển của Trần Hoàng Dịch Kiếm cũng không hề chậm, chỉ có điều tốc độ của những xoáy nước nhỏ bé kia còn nhanh hơn.

“Vù vù…”

Sau lưng bọn họ có mấy trăm xoáy nước cực nhỏ, những xoáy nước này như bện thành một tấm lưới đánh cá bao phủ cả hai người.

“Oa oa…”

Cùng lúc đó, La Chinh nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ trong nước đen.

“Tiếng khóc này…”

“Chính là tiếng cười the thé của Ác Nghiệt đó, nó giống như tiếng khóc của đứa trẻ ba tuổi vậy” Trên mặt Trần Hoàng Dịch Kiếm lộ ra vẻ nặng nề.

Biển minh tưởng là một khu vực rất rộng, muốn gặp được Ác Nghiệt cũng không phải chuyện dễ dàng, Trần Hoàng Dịch Kiếm trốn trong nước đen nhiều năm như vậy cũng mới chỉ gặp nó hai lần mà thôi, trong đó có một lần hắn ta may mắn chạy thoát được, còn lần thứ hai thì Ác Nghiệt bị đám ác ma dụ đi.

Mà La Chinh, hắn chỉ mới tiến vào biển minh tưởng lần đầu mà đã phải chạm trán Ác Nghiệt, vận may của hắn phải nói là quá kém.

“Vụt…”

Trong nháy mắt, những xoáy nước kia đã tới gần La Chinh và Trần Hoàng Dịch Kiếm.

Hai người đồng thời rút kiếm ra, xuất chiêu cùng lúc!

“Soạt soạt!”

Trong nước đen, bất cứ sức mạnh nào cũng bị giảm bớt đáng kể.

Nhát kiếm này của La Chinh bị nước đen áp chế nên vô cùng yếu ớt, tốc độ của nó cũng cực kỳ chậm chạp!

La Chinh chau mày lại, nhìn ánh kiếm từ từ khuếch tán ra.

So với nhát kiếm của La Chinh thì nhát kiếm do Trần Hoàng Dịch Kiếm chém ra lại mạnh hơn nhiều.

Ánh kiếm của hắn ta cực kỳ mảnh, vả lại hơn một nửa sức mạnh mà Trần Hoàng Dịch Kiếm nắm giữ là đến từ sức mạnh sợ hãi nguyên thủy trong nước đen, đương nhiên tình huống của hai người sẽ khác nhau rồi!

“Phù phù phù…”

Ánh kiếm va chạm với những xoáy nước kia, tự triệt tiêu lẫn nhau và tạo ra vô số bọt khí.

Lúc những xoáy nước này bắn tới, La Chinh chỉ chém ra ba nhát kiếm, miễn cưỡng phá hủy được bảy tám xoáy nước.

Còn Trần Hoàng Dịch Kiếm thì dễ dàng chém ra được mười hai nhát kiếm!

Mười hai nhát kiếm mảnh như sợi chỉ kia bắn ra xung quanh, phá hủy được ba, bốn mươi xoáy nước.

Dưới sự kết hợp của hai người, cái lồng giam được hình thành từ xoáy nước đã bị phá vỡ, La Chinh và Trần Hoàng Dịch Kiếm lao ra bên ngoài.

“Tiếp tục đi!”

Hai người chạy như bay dưới đáy biển.

Âm thanh như tiếng khóc của trẻ con kia vẫn vang lên trên đỉnh đầu hai người. Tiếng khóc càng lúc càng khàn, khiến người nghe cảm thấy rất phiền lòng.

“Thứ mà người ta không có cách nào chứng minh được sự tồn tại của nó mà lại có thể thi triển thủ đoạn lợi hại đến vậy, chuyện này có quá hoang đường không?” La Chinh vừa bay vừa nói.

“Ta cũng từng suy nghĩ về vấn đề này rồi…” Trần Hoàng Dịch Kiếm lắc đầu nói.

Những “vật không thể xác định” này và đám hung vật kia khác nhau về bản chất.

Mặc dù ác ma và đám hung vật không phải “sinh linh” thực thụ, nhưng chúng cũng là thứ được tạo thành từ sức mạnh tín ngưỡng, có thể sờ được, thấy được khi ở trong vực sâu Ma Vực. Còn những “vật không thể xác định” này lại không có cách nào chứng minh được sự tồn tại của chúng, vậy mà chúng lại có thể ra tay giết người. Đây là chuyện quái quỷ gì?

“Nếu chúng có thể ra tay công kích chúng ta thì chứng tỏ chúng có tồn tại” La Chinh nói, sau đó ngẩng đầu nhìn nước đen ở phía trên: “Chỉ có điều chúng ta không tìm thấy bọn chúng mà thôi!”

“Vù vù vù vù…”

Vô số xoáy nước cực nhỏ lại xuất hiện một lần nữa, bao phủ hai người từ phía trên và phía dưới.

“Bên trái!”

Chỉ một Ác Nghiệt tấn công thì hai người liên thủ với nhau có thể hóa giải được.

Tuy bọn họ không có cách nào giết chết nó, nhưng chỉ cần phá vỡ những xoáy nước này là đủ rồi…

La Chinh và Trần Hoàng Dịch Kiếm đồng thời đánh về phía bên trái, chém vỡ mấy chục xoáy nước ở bên trái rồi lại xông ra ngoài một lần nữa.

“Ngươi nói là… chúng ta không tìm thấy bọn chúng?” Mắt Trần Hoàng Dịch Kiếm lóe sáng.

Hắn ta ở trong biển minh tưởng nhiều năm, một mặt là vì ẩn náu, mặt khác là vì tu luyện.

Dù sao đám ác ma cũng cực kỳ coi trọng nơi đây, vả lại lần trước khi hắn ta gặp Ác Nghiệt, hắn ta phát hiện ra đám ác ma vô cùng coi trọng “Ác Nghiệt”. Thậm chí chúng còn không tiếc để một ác ma chết đi cũng phải dẫn dụ Ác Nghiệt rời xa Trần Hoàng Dịch Kiếm.

Đám ác ma cực kỳ coi trọng lợi ích, tuyệt đối không có chuyện lương tâm trỗi dậy nên mới cứu Trần Hoàng Dịch Kiếm một mạng.

Trên thực tế, chúng còn mong muốn tìm mọi cơ hội để diệt trừ Trần Hoàng Dịch Kiếm.

Vì thế, có thể thấy được thái độ của đám ác ma lúc đó rất có vấn đề…

“Đúng, chẳng qua chúng ta không biết cách tìm chúng thôi” La Chinh cũng đang suy tư.

“Ba nghìn mét phía bên trái, ngươi hãy cắm thanh kiếm thứ hai vào đó” Lúc này, đột nhiên Trần Hoàng Dịch Kiếm cất lời.

Hóa ra hai người bị Ác Nghiệt đuổi giết, không ngờ lại chạy tới vị trí thứ hai để bày kiếm trận.

Tuy hai người vẫn đang trong tình cảnh nguy hiểm, nhưng nếu chỉ có một Ác Nghiệt, chắc hẳn cũng không tới mức mất mạng.

La Chinh thả thần thức ra, khẽ quét qua khu vực này. Hắn lập tức tìm được vị trí cắm thanh kiếm thứ hai mà Trần Hoàng Dịch Kiếm chỉ, bèn dứt khoát ném thanh trường kiếm thứ hai về phía đó.

Một tiếng “két” vang lên, thanh trường kiếm kia đã đâm vào trong khe đá…

“Hôm nay tới đây thôi nhé, chúng ta trở về trong khoảng trống trước đã rồi tính sau” Trần Hoàng Dịch Kiếm nói.

“Vật không thể xác định” khác thì không nói làm gì, nhiều nhất chỉ quấy nhiễu bọn họ một chút mà thôi. Nhưng họ lại bị Ác Nghiệt đuổi giết, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ mất mạng ngay. Hôm nay nên tạm tránh đi sẽ tốt hơn.

“Được!”

La Chinh gật đầu, hai người thuận thế chạy trốn lên phía trên.

Nhưng vào giây phút hai người đổi phương hướng, phía trên lại truyền tới tiếng cười quái gở “oa oa oa” một lần nữa.

Lần này tiếng cười “oa oa oa” kỳ lạ còn liên tiếp nhau, hiển nhiên có rất nhiều Ác Nghiệt xuất hiện ở phía trên đầu họ…

Sắc mặt của hai người tức khắc biến đổi.

“Làm sao…”

La Chinh còn chưa kịp nói hết câu thì vô số xoáy nước xuất hiện trong nước đen. Những dòng nước hình xoắn ốc này giống như những giọt mưa, bắn mạnh xuống bên dưới.

Trời mưa ở trong biển nước cũng được coi là kỳ quan, nhưng La Chinh và Trần Hoàng Dịch Kiếm chẳng có tâm trạng mà thưởng thức.

“Vèo vèo vèo vèo…”

Lúc vô số xoáy nước cực nhỏ lao xuống bên dưới đã khiến La Chinh và Trần Hoàng Dịch Kiếm bị tách nhau ra.

“Phập!”

Một xoáy nước trong số đó bắn vào cánh tay của La Chinh khiến hắn cảm thấy vô cùng đau nhức, trên cánh tay của hắn lập tức xuất hiện một cái lỗ tròn nhỏ.

Xoáy nước này xuyên thủng cả xương tay của La Chinh.

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể liên tục lùi lại phía sau.

Chẳng bao lâu sau, hắn đã rời khỏi phạm vi bao phủ của ánh sáng tản ra từ Thảo Viêm Kim.

Vì không được ánh sáng màu vàng kim bao phủ nữa, những “vật không thể xác định” đang mai phục ở xung quanh lập tức như đàn sói ngửi thấy mùi máu tươi, sóng ngầm điên cuồng xô tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận