Bách Luyện Thành Thần

Chương 2981: Tiếng “Keng” vang giòn

Bốn người còn lại của tộc Cửu Lê phát hiện La Chinh, Hoắc Trạch và Lam Tình tụ lại cùng nhau thì cũng vội vã chạy như điên về hướng núi Đông. May là hầu hết mấy người họ đều đã an toàn vượt qua vòng ngoài của Hồn Nguyên Đại Thế Giới, cách khu vực trung tâm không quá xa, ngay cả Tiển Thạch ở núi Tây cách xa nhất cũng chỉ cần vòng một nửa vòng cung quanh dãy núi là đếnBây giờ tất cả thế lực siêu cấp tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới cũng đang tập trung lại cùng nhau. Các tộc Hữu Hùng, Thần Nông cùng Kim Ô thì tụ lại ở núi Tây, tộc Ly Uyên ở núi Bắc và một vài tộc nhỏ thì chọn núi Nam.

Lúc La Chinh cùng với mấy người Lăng Sương, Phượng Ca đến gần núi Đông thì mười mấy con Nhĩ Thử đột nhiên chui ra từ một cái hố lớn ở gần đó. Chúng cao hơn nửa người, khí tức con nào con nấy đều vô cùng nồng đậm, trong đôi mắt đen to cỡ hạt đậu lóe ra tia sáng lập lòe như ánh sao.

“La Chinh đại nhân, tại hạ là Hối Sâm, chúng ta đợi ngài đã lâu” Một con Nhĩ Thử lông dài cầm đầu tiến lên đón, đồng thời giơ cặp móng vuốt ra chắp tay với La Chinh.

La Chinh liếc nhìn đám Nhĩ Thử này một chút, thấy chúng dường như ôm sẵn dự định gì đó bèn hỏi: “Các ngươi đợi ta ở đây à?”

“Đúng vậy” Hối Sâm trả lời.

“Sao lại biết được vị trí và hướng đi của ta?” La Chinh ngạc nhiên nói.

Dưới cơn gió lốc càn quét không ngừng, vị trí và phương hướng của mọi người đều thay đổi, cho nên La Chinh thấy lạ cũng là điều đương nhiên.

“Chít, chuyện này…” Hối Sâm đặt móng vuốt bên miệng mình, nhẹ nhàng huýt gió một tiếng. Mấy con chuột nho nhỏ không ngừng ló đầu ra khỏi các hang động lớn cỡ nắm đấm ở quanh đó, Hối Sâm cười nói: “Hồn Nguyên Đại Thế Giới không phải khu vực cấm địa của sinh mạng, một vài Nham Thử cũng phải nghe lệnh bọn ta”

Vì tính chất của tộc Nhĩ Thử mà thực lực của từng cá thể đơn lẻ có lẽ không bằng một vài đại tộc, nhưng về mặt thu thập tình báo thì có thể nói là không ai địch nổi.

Nham Thử trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới cũng là tai mắt của chúng.

“Ra vậy…” Vẻ mặt La Chinh thả lỏng, hắn hỏi: “Không biết các ngươi tìm ta có chuyện gì?”

La Chinh từng hợp tác với đám Nhĩ Thử trong Bỉ Ngạn rồi, mặc dù chuyến thăm dò Di Thiên thần miếu đợt đó đã thất bại, thậm chí còn khiến tộc Nhĩ Thử bị tổn thất nặng nề, thế nhưng đó lại chẳng phải trách nhiệm và lỗi sai của La Chinh, hơn nữa La Chinh còn hộ tống cả những Nhĩ Thử bị hóa thành hình thái trẻ nhỏ về lại tộc Nhĩ Thử.

“Bọn ta muốn mời La Chinh đại nhân cùng đi thăm dò núi Đông” Hối Sâm nói ngay, không hề do dự.

Đối với tộc Nhĩ Thử, La Chinh là đối tượng đáng để lôi kéo. Dù bọn chúng không thể chứng minh mối quan hệ giữa “Thiên Hành” và La Chinh, song qua các dấu hiện hiệu có thì cả hai rất có thể là cùng một người. Cho dù không phải thì chắc chắn cũng có mối liên hệ vô cùng mật thiết.

La Chinh và mấy người Sầu Tuẫn, Phượng Ca trao đổi ánh mắt với nhau. Mấy người kia đều khẽ gật đầu.

Nhĩ Thử là một chủng tộc không thể xem nhẹ, huống chi chúng còn sở hữu lượng tin tức vô cùng hữu ích. Nếu có chúng đi cùng thì sẽ tiện hơn rất nhiều.

Có điều Hối Sâm vẫn sợ La Chinh từ chối, đôi mắt đậu đen chỉ chăm chú nhìn vào mỗi La Chinh.

“Rất vinh hạnh được đồng hành cùng các ngươi” La Chinh đáp.

Câu trả lời này khiến cả nhóm Nhĩ Thử cùng thở phào.

Thực lực của Nham Thử sinh tồn trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới rất yếu, những khi gió lốc nổi lên chúng sẽ không dám ló mặt ra. Lúc La Chinh đánh giết Thần Sào Nữ Yêu cùng với Ngọc Vân Trạch của tộc Hữu Hùng, đám Nham Thử không thể nào tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy. Tuy nhiên, thông qua các manh mối trước sau để so sánh và suy xét, tộc Nhĩ Thử có thể dễ dàng đưa ra phán đoán chính xác.

Thế nhưng phán đoán này lại khiến chúng nghĩ mãi không ra, không biết La Chinh làm cách nào đánh giết được mấy người kia trong lúc gió lốc cuộn xoáy?

Điều càng khiến cho đám Nhĩ Thử không tưởng tượng được là sau khi La Chinh đánh giết bọn họ rồi còn có thể quay về nơi cũ, hay nói cách khác, La Chinh đón gió lốc để trở về.

Bí ẩn này làm cho nhóm Nhĩ Thử Hối Sâm ngứa ngáy trong lòng, nhưng trực tiếp nghe ngóng bí mật như thế thì lại quá vô lễ, mà cũng chưa chắc La Chinh đã chịu nói rõ mọi điều. Vì vậy Hối Sâm cũng chỉ đành nhịn lại.

Có lẽ trên đường đi cùng nhau, nó sẽ có cơ hội nhìn ra nguyên nhân của sự việc này.

Lúc mọi người ở đây chuẩn bị xuất phát, La Chinh chợt hỏi: “Các ngươi có Nham Thử làm tai mắt đúng là rất tiện. Ta muốn nghe được hướng đi của hai người, không biết có thể nói với ta không?”

Hối Sâm cười “Chít chít” rồi nói: “La Chinh đại nhân muốn dò la về động thái của La Yên cùng Tà Thần phải không?”

Đám Nhĩ Thử này đúng là quá khôn khéo, chúng biết rõ hai người mà La Chinh quan tâm nhất hiện đang ở đâu, thậm chí còn biết cả chuyện thanh niên mặc áo đen kia tên là Tà Thần.

“Ừ” La Chinh gật đầu.

“Đương nhiên Lê Sơn biết rất rõ về những biến động khác thường trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới nên đã chuẩn bị chu đáo trước cơn gió lốc kinh khủng kia. Các nàng đã vào núi Tây rồi” Hối Sâm đáp: “Còn Tà Thần thì đang ở phía Bắc”

“Hắn muốn vào núi Bắc à?” La Chinh nhướng cao lông mày.

Trên gương mặt chuột của Hối Sâm hiện lên vẻ khó mà diễn tả được. Nó nói: “Không, hắn muốn giết người”

Đám Nhĩ Thử chưa bao giờ thấy ai khát máu thích giết chóc đến vậy. Tà Thần căn bản lười đi khai thác Hồn Nguyên Chi Linh, việc duy nhất mà hắn ta đang làm trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới là giết rồi lại giết. Vấn đề là không ai trị được hắn ta cả.

Thái tử Cốt Hà của tộc Thiên Lang, Cửu Huyền công chúa của tộc Mộng Linh, Thiên Hán Chi Tử của tộc Sắc Mục… Tất cả đều chết trong tay hắn ta.

Những người này đều là thiên tài hạng nhất trong các đại tộc đó, mà Tà Thần dù giết nhiều người vậy rồi nhưng vẫn chưa chịu dừng tay. Bây giờ hắn ta còn đang tiếp tục, và hiện tại đang tàn sát người của tộc Ly Uyên…

Có điều, đối với Nhĩ Thử thì đây lại là một ưu thế. Tà Thần đã giết rất nhiều đối thủ cạnh tranh, mà Nhĩ Thử có thể thông qua Nham Thử để tránh tên sát tinh đó nên lại khá an toàn.

“Thực lực của tộc Ly Uyên rất mạnh, tên này…” La Chinh nhíu mày, nói.

Nếu xét theo từng cá thể một thì lực sinh mệnh, sức mạnh và cả thân xác của những người tộc Ly Uyên đều thuộc hàng đỉnh. Chủng tộc này vừa ngang tàng thô bạo vừa mạnh mẽ đáng gờm, là đối tượng không thể xem nhẹ.

“Nhưng hiện giờ tình huống của họ không được ổn cho lắm” Hối Sâm lắc đầu, nói.





Ở dưới núi Bắc…

Máu tươi chảy theo kẽ hở trên những tảng đá như một dòng suối nhỏ.

Mỗi một người trong tộc Ly Uyên đều cao đến trăm mét, tựa như từng người khổng lồ nho nhỏ. Lúc này có khoảng mười kẻ đã bị xé nát thân thể, máu tươi chảy ra ồ ạt, cảnh tượng nơi đây hoàn toàn khớp với câu “máu chảy thành sông”.

Ở giữa sườn núi còn bốn kẻ thuộc tộc Ly Uyên đang đứng. Bọn họ đều là thiên tài trong thiên tài, vô luận là tu luyện thần thông, thân xác bản thể hay là tín vật Bỉ Ngạn đều thuộc hàng đỉnh cao.

Bốn người tộc Ly Uyên nhìn chằm chằm vào Tà Thần lơ lửng giữa không trung, kẻ cầm đầu trong đó lạnh giọng hỏi: “Tộc Ly Uyên ta với ngươi không oán không thù, vì sao ngươi lại muốn tàn sát bọn ta như thế?”

“Vì sao à?” Sát khí hiện rõ trên mặt Tà Thần, khóe miệng hắn ta nhếch lên, cười nói: “Bởi vì ta muốn nghe được tiếng “Keng” giòn vang. Âm thanh ấy rất tuyệt vời, cũng khiến ta rất phấn khích”

Tiếng “Keng” vang giòn là gì chứ?

Bốn kẻ tộc Ly Uyên đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không tài nào hiểu nổi câu nói không đầu không đuôi của Tà Thần.

“Đó là âm thanh của phần thưởng, cũng là âm thanh của sự mạnh lên! Ha ha ha…” Dứt lời, hai tay Tà Thần đột nhiên giang ra, một thế giới màu đen tràn ra khắp bốn phía và bao phủ cả bốn kẻ tộc Ly Uyên vào trong.

Thực lực của bốn người bọn họ vô cùng mạnh, dùng những thủ đoạn bình thường là không thể nào đối phó được, Tà Thần chỉ đành tung ra đòn sát thủ của mình.

Sau khi thế giới đen tuyền kia giáng xuống, giọng Tà Thần lại vang lên lần nữa: “Những tồn tại nhỏ yếu như các ngươi đương nhiên không hiểu được đâu. Chết đi, hỡi đám sâu bọ…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận