Bách Luyện Thành Thần

Chương 3246: Không có đường lui

Phượng Nữ và đám tộc nhân tộc Kim Ô cũng nhìn thấy La Chinh bay lên không trung, không nói một lờiLý trí bọn họ hy vọng La Chinh cứ vậy mà chết đi, nhưng bản năng lại vô cùng lo lắng cho hắn.

Tất cả mọi tộc nhân tộc Kim Ô đều lặp đi lặp lại trạng thái mâu thuẫn này, vô cùng khó chịu…

“Soạt!”

Khoảnh khắc La Chinh vừa lao ra khỏi kết giới, toàn bộ bên ngoài thân thể đã biến thành màu trắng lóa, ánh sáng mãnh liệt khiến hắn gần như không mở nổi mắt.

“Ù…”

Phạn văn trên thân thể La Chinh hiện lên, không ngừng xoay chuyển, bắt đầu hấp thu hơi nóng.

“Vù!”

Lao thẳng lên chừng nghìn trượng, ngoài thân Thi Linh Kim Ô vốn không sợ nước lửa đã bùng lên vài ngọn lửa cháy, lông của Thi Linh Kim Ô đều bị thiêu đốt!

“Ngọn lửa này lợi hại như vậy!” La Chinh thốt lên kinh ngạc.

Không biết Đế Tuấn lấy thủ đoạn gì tạo ra Thi Linh Kim Ô mà lực phòng ngự của chúng cực kỳ đáng sợ, cho dù tộc nhân tộc Kim Ô thực lực đáng sợ nhưng một khi bị Thi Linh Kim Ô bao vây cũng khó mà thiêu hủy bọn chúng, càng không thể xé rách.

Hiện tại mới chỉ bay lên độ cao ngàn trượng mà lông của Thi Linh Kim Ô đã bị đốt cháy, nếu tiếp tục tới gần mặt trời, độ nóng ở đó còn đáng sợ tới mức nào?

Mình có thể chịu đựng hay không, chính hắn cũng không biết…

Nhưng đã đi tới bước này, tuyệt đối không thể quay đầu lại.

La Chinh đứng vững sau lưng Thi Linh Kim Ô, thân thể đứng thẳng tắp, trong mắt ánh lên vẻ kiên quyết, tốc độ vỗ cánh của Thi Linh Kim Ô càng nhanh hơn!

Chín mặt trời vẫn cứ phóng đại, nhưng vị trí của chúng đã chậm rãi lệch về phía Nam, rõ ràng là muốn trút hết toàn bộ nhiệt lượng xuống thành Bắc Huyền.

La Chinh không ngừng bay lên, nhiệt độ cũng ngày càng tăng cao.

“Rắc rắc…”

Dưới chân La Chinh vang lên một tiếng nứt, xương cốt con Thi Linh Kim Ô kia đã nứt ra.

Xương cánh nổ tung, sau đó là toàn thân Thi Linh Kim Ô…

Sau một loạt âm thanh nổ vang như tiếng rang đậu, con Thi Linh Kim Ô này vỡ thành từng đoạn, nhanh chóng tan rã, rơi rụng lả tả.

Hai chân La Chinh giẫm nhẹ một cái, rời khỏi lưng con Thi Linh Kim Ô đã tan rã, một mình bay vút về phía trước.

“Khoảng cách này đủ chưa?” La Chinh hỏi.

Hắn đã bay cao chừng tám nghìn trượng, mặt trời như những ngọn núi lớn bay trên đỉnh đầu, nhìn thì rất gần, nhưng khoảng cách thực tế thì lại rất xa.

“Không đủ” Hậu Nghệ đáp.

La Chinh nhíu mày, chỉ có thể tiếp tục bay về phía trước…

“Vù vù vù…”

Lốc xoáy màu vàng không ngừng xoay quanh, độ nóng như vậy cũng không hề trì hoãn tốc độ hút vào của lốc xoáy, lốc xoáy quanh thân La Chinh giống như từng con quái thú ăn không đủ no, tiếp tục cắn nuốt một cách chấp nhất.

Thấy thân thể mình không có gì khác thường, hắn cũng thoáng yên lòng.

Nếu thần thông Cửu Dương Diệt Thế này cũng không thể đốt cháy hắn thì thế gian này chẳng có ngọn lửa nào có thể làm gì được hắn…

La Chinh đang nhanh chóng bay lên thì trong thành Bắc Huyền lại xảy ra chuyện.

Các cường giả thay nhau triển khai kết giới ngăn cản sự thiêu đốt của mặt trời, nhưng cho dù bọn họ đã dùng hết sức lực thì thời gian duy trì vẫn càng ngày càng ngắn!

Khắp thành Bắc Huyền tràn ngập hơi thở tuyệt vọng.

Không chỉ các Thái Nhất Vệ, Bỉ Ngạn cảnh tuyệt vọng, mà ngay cả một bộ phận Thần Tướng cũng đã buông xuôi, Hồn Nguyên cảnh cũng không duy trì được bao lâu, một khi kết giới tan biến, bọn họ ắt hẳn phải chết!

Lý Bôi Tuyết đứng trên truyền tống trận, tay cầm kiếm, đôi mắt linh động quan sát xung quanh.

Lúc trước nàng giết một người dạy trăm người, ngăn chặn tình trạng rối loạn trong thành Bắc Huyền, ổn định thế cục.

Nhưng kết giới trên thành Bắc Huyền liên tục bị phá vỡ, mọi người cũng cảm thấy tình thế ngày càng nguy cấp, rất có thể chỉ một hơi thở sau, các nhân vật lớn trên các ngọn núi sẽ không chống đỡ nổi, mọi người sẽ theo thành Bắc Huyền hóa thành tro tàn.

“Phải đi cũng là ta đi!”

Cách đó không xa, một Thần Tướng phụ trách canh gác gào lên một tiếng, lao vút về phía truyền tống trận như một mũi tên rời dây cung.

Vài tên Thần Tướng vốn đã có ý nghĩ này, có tên Thần Tướng kia đi đầu, bọn họ cũng lập tức lao về phía truyền tống trận!

“Cút hết cho ta!”

Thần Tướng đứng đầu hàng tiến lên, giáng một nắm đấm về phía truyền tống trận.

“Ầm!”

Thực lực của Thần Tướng mạnh hơn Bỉ Ngạn cảnh rất nhiều, chỉ một nắm đấm nhẹ mà dư âm đã đánh bay mọi người đang đứng trước truyền tống trận.

“Ngươi dám!”

Thấy cảnh này, Lý Bôi Tuyết nhíu mày, một thanh kiếm nhỏ bé chém xuống, ánh kiếm phóng ra xa.

Tên Thần Tướng kia là bậc xuất chúng trong số đông đảo các Thần Tướng, xuất thân từ tầng hai vùng đất Kiếm Đỗng nhưng thực lực hiện tại đủ để tiến lên tầng ba, hơn nữa một kiếm này của Lý Bôi Tuyết cũng không phải dốc hết toàn lực, hắn ta không tránh không né, chỉ đưa tay chặn lại.

Một tấm chắn màu đen xuất hiện trước mặt tên Thần Tướng nọ, “cạch” một tiếng, đón lấy ánh kiếm nhỏ bé kia.

Lý Bôi Tuyết xoay người một cái giữa không trung, ánh kiếm không ngừng chém ra.

“Soạt soạt soạt soạt soạt…”

Ánh kiếm nhỏ bé lao về phía Thần Tướng kia như cuồng phong mưa rào, hắn ta lại dùng lá chắn đen bảo vệ bản thân chặt chẽ!”

Nhưng thực lực của Lý Bôi Tuyết mạnh hơn tên Thần Tướng này không biết mấy bậc, ánh kiếm ép sát từng bước, khiến hắn ta liên tục lùi về sau, khoảng cách tới truyền tống trận càng lúc càng xa!

Trong cuộc chiến với tộc Kim Ô, biểu hiện của tên Thần Tướng kia cực kỳ dũng mãnh, lúc trấn thủ tại cửa Bắc Trì chưa từng lùi lại nửa bước, hiện tại ngay cả chạy thoát khỏi đây cũng là hy vọng xa vời, còn bị kiếm của Lý Bôi Tuyết ép lui bước, trong lòng bỗng chốc phẫn nộ tới cực điểm.

“Dù sao cũng không cho ông đây sống, vậy tất cả mọi người đừng hòng được sống!”

Thần Tướng gào lên một tiếng, lập tức đốt cháy lá chắn đen trong tay.

Đau đớn tột độ khiến sắc mặt hắn ta trở nên vặn vẹo đáng sợ, lá chắn đen bốc cháy hóa thành từng mảnh vụn đen nhánh chui vào trong tay hắn ta.

Hắn ta đột nhiên vung tay, đánh về phía truyền tống trận!

Lý Bôi Tuyết thầm kinh hãi, thân phận và địa vị của Thần Tướng này đều không thấp, nàng cũng không hạ đòn hiểm mà chỉ ép hắn ta lùi lại, không ngờ kẻ này lại cực đoan đến mức lấy mạng ra liều!

Có thể biết đòn đánh bạo phát từ việc thiêu đốt tín vật Bỉ Ngạn mạnh tới mức nào, dù người mạnh như Lý Bôi Tuyết cũng không thể chống đỡ.

“Ầm!”

Theo tiếng nổ vang dội, truyền tống trận đã bị đập vỡ, rất nhiều Bỉ Ngạn cảnh đang xếp hàng cũng bị liên lụy.

Cường giả trên các núi đều chú ý mặt trời trên cao, ai nấy đều đang vắt óc tạo ra một tầng kết giới, trợ giúp người của Thiên Cung tranh thủ thời gian rút lui, ngay cả những tộc nhân tộc Kim Ô cũng gia nhập.

Tiếng nổ vang kia tức khắc hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhìn thấy cảnh này, ngay cả sơn chủ các núi cũng không thể bình tĩnh.

Thành Bắc Huyền cách biên giới Kỳ Bắc Châu tương đối xa, ngay cả những tồn tại cường đại như sơn chủ các núi thi triển dịch chuyển không gian cũng không thể một bước đã về tới Trung Thần Châu.

Truyền tống trận này là cách duy nhất để rời khỏi Kỳ Bắc Châu, không ai ngờ cuối cùng lại bị hủy như vậy, điều này có nghĩa rằng tất cả mọi người đã mất đi đường lui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận