Bách Luyện Thành Thần

Chương 2917: Thuận lợi dung hợp

Lúc không có Triền Hồn Ti, giết chết dương hồn là một việc rất khó. Huống hồ những dương hồn này cũng không phải nhân vật quan trọng gì, đương nhiên La Chinh cũng lười dây dưa với bọn họ. Hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làmChờ đến khi những dương hồn này biến mất, Phượng Ca cũng mang Lăng Sương từ trong Ám vực ra, ba người đi về phía cửa Di Thiên thần miếu.

Tộc Hữu Hùng đã bày trận kha khá trước cửa Di Thiên thần miếu rồi, nếu không có bất ngờ gì thì hôm nay bọn họ sẽ mở cửa thần miếu.

Nhưng chuyện vừa mới xảy ra đã kinh động tất cả tộc nhân, đám dương hồn của tộc Hữu Hùng, Kim Ô và tộc Thần Nông Thị đã trốn đi sạch, chỉ còn lại một vài dương hồn của tộc nhỏ ở lại đây xem chừng.

“Những người này chạy nhanh thật” La Chinh lắc đầu nói.

Sau khi đi một vòng trước cửa Di Thiên thần miếu, La Chinh bảo Lăng Sương và Phượng Ca chờ một lát. Hắn muốn dùng dương hồn trở về Bỉ Ngạn, thế là thân xác lập tức biến mất trong Bỉ Ngạn.

“Sao không thấy La Chinh đâu nữa?” Phương Ca thấy lạ bèn hỏi.

Lăng Sương bất đắc dĩ nhìn Phượng Ca, trả lời: “Hắn rời khỏi Bỉ Ngạn rồi”

“Rời khỏi Bỉ Ngạn…” Phượng Ca suy tư một lát, hình như hơi hiểu ra: “Vậy hắn còn quay lại không?”

“Đương nhiên” Lăng Sương trả lời khẳng định.

Thân xác và linh hồn của La Chinh được tách ra trong Bỉ Ngạn, có lúc hắn cần phải trao đổi giữa hai bên.

Trước khi tiến vào Di Thiên thần miếu, dương hồn của La Chinh dừng lại ngay trước cửa thần miếu này, bây giờ có lẽ hắn sẽ dùng dương hồn trở về Bỉ Ngạn.

La Chinh rời khỏi Bỉ Ngạn, khẽ mở hai mắt, cảnh tượng trong căn phòng ở lầu hai lập tức đập vào mắt hắn.

Lăng Sương ngồi xếp bằng ở cách đó không xa, Phượng Ca cũng vậy.

Khê Ấu Cầm và Ninh Vũ Điệp ở một góc phòng, sắc mặt vô cùng tiều tụy. Nhất là Ninh Vũ Điệp, nàng nhìn có vẻ gầy đi không ít. Thời gian qua, bọn họ cả ngày lẫn đêm đều chìm trong đau khổ.

La Chinh lặng lẽ nhìn sang, đau lòng không thôi.

Nhưng cũng may là hắn đã ra khỏi Ám vực, sẽ có thể quay về ngay lập tức, còn bây giờ thì không thể để Lăng Sương bọn họ chờ quá lâu.

Chỉ với một ý nghĩ, La Chinh vận chuyển chân ý của đạo và dùng dương hồn trở về Bỉ Ngạn.

“Ấy?”

Ninh Vũ Điệp cảm nhận được khí tức chân ý tỏa ra từ La Chinh, chỉ có điều khí tức ấy lại như có như không.

Nàng thấy hai mắt phu quân nhắm chặt, cuối cùng khẽ thở dài.

Sau khi dương hồn La Chinh vào Bỉ Ngạn, ba người tiến lên dọc theo phía bên phải Di Thiên thần miếu. Bọn họ cần quay về bên kia Bỉ Ngạn, nghĩ cách dọn sạch đám Triền Hồn Ti trên người Lăng Sương.

Lúc đi được một nửa, họ đã tới nơi hẹp nhất trong Quang vực, hai bên con đường đều là Ám vực tối đen.

“Chờ chút” La Chinh đi tới bên bờ Ám vực.

“Sao thế?”

Tuy Phượng Ca có thể tự nhiên ra vào Ám vực, nhưng khi Lăng Sương thấy màn đêm đen kịt kia thì vẫn hơi sợ hãi.

“Có một tín vật Bỉ Ngạn cần dung hợp trong Ám vực” La Chinh nói với Lăng Sương.

Trong mắt Lăng Sương chợt lóe lên ánh sáng, ngạc nhiên nói: “Tín vật Bỉ Ngạn nào cần dung hợp trong Ám vực…”

“Đương nhiên là vật trong Ám vực rồi” La Chinh cười nói.

“Tín vật Bỉ Ngạn bên trong Ám vực!”

Lăng Sương không biết quá nhiều về Ám vực, đặc biệt là sau khi La Chinh rơi vào Ám vực, nàng cũng đã điều tra rất nhiều tài liệu liên quan đến Ám vực.

Những tư liệu ấy đều rất vụn vặt, có điều cũng nhắc tới tín vật Bỉ Ngạn bên trong Ám vực. Tín vật Bỉ Ngạn ở đó có sức mạnh Bỉ Ngạn vô cùng mạnh mẽ, nhưng muốn dung hợp lại hết sức khó khăn, bởi vì mọi thứ trong Ám vực và Quang vực đều mâu thuẫn với nhau.

Trong lịch sử từng có một số ít người có được tín vật Bỉ Ngạn Ám vực, còn quá trình dung hợp như nào thì vẫn còn là một bí mật.

“Dùng nến là được” La Chinh trả lời.

“Nến?” Lăng Sương không ngờ những cây nến kia còn có tác dụng như vậy.

La Chinh biết trong lòng Lăng Sương có rất nhiều câu hỏi, hắn không định giấu nàng bất kỳ tin tức nào nên nói luôn: “Chờ sau khi rời khỏi Bỉ Ngạn ta sẽ kể lại cho ngươi nghe mọi chuyện từ đầu tới đuôi”

Sau đó hắn bảo Phượng Ca lấy nến ra, đồng thời bảo nàng sử dụng lửa thần Kim Ô để đốt nến lên. Sau đó hắn cầm nến đi một mình về phía Ám vực.

Con đường ở giữa hai mảnh Ám vực này là con đường duy nhất nối liền hai đầu của Thập Tam Trọng Thiên, có không ít dương hồn lui tới. Hành động của La Chinh lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều dương hồn.

“Các ngươi nhìn kìa, bên kia có ba Nhân tộc, bọn họ đang làm gì?”

“Nhân tộc kia châm một cây nến!”

“Hắn cầm nến đi về phía Ám vực?”

Những dương hồn kia thấy cảnh này thì hoàn toàn sững sờ. Trong lòng họ, Ám vực là cấm địa tuyệt đối, dương hồn chỉ hơi chạm phải thôi là sẽ bị diệt sạch ngay lập tức, hành động này của La Chinh hoàn toàn là đi tìm chết.

Nhưng La Chinh cứ thế giơ cây nến bước chân vào trong bóng tối.

Vốn là bóng tối vô tận lại được ánh nến chiếu sáng!

Những dương hồn đang đứng xem trò hay kẻ nào kẻ nấy đều trợn tròn mắt, đây căn bản là phạm trù bọn họ không thể nào hiểu được.

“Chúng ta qua xem thử đi…”

“Những Nhân tộc này thật bản lĩnh, tìm bọn họ hỏi thăm xem sao họ lại làm được!”

“…”

Những dương hồn kia tụ lại càng lúc càng đông. Thấy chuyện ly kỳ như thế, đương nhiên họ sẽ muốn thăm dò bí mật bên trong.

Trong số đó có một số người lại nảy sinh lòng tham, nếu như cần thiết thì trực tiếp ra tay với ba người này cũng là lựa chọn tốt.

Lúc La Chinh tiến vào Ám vực đã dặn dò Phượng Ca bảo vệ ở chỗ này, đừng để những dương hồn khác đến gần.

Khi những dương hồn kia mới vừa lại gần, sắc mặt Phượng Ca đã trầm xuống: “Nếu đến gần thêm nữa thì đừng trách ta ra tay”

Vừa nói, mũi chân Phượng Ca đã khẽ dùng sức đạp xuống đất, mặt đất xung quanh nàng lập tức đổ sụp xuống dưới một tầng.

Bấy giờ những dương hồn kia mới phát hiện, họ có thể nhìn thấy rõ tướng mạo của cô gái Nhân tộc này!

Sinh linh Bỉ Ngạn ư?

Nhưng rõ ràng nàng là Nhân tộc!

Đúng là gần đây trong Thập Tam Trọng Thiên có lời đồn rằng có người dùng thân xác vào Bỉ Ngạn, nhưng thân xác đó là một tên đàn ông Nhân tộc, và hắn không phải sinh linh Bỉ Ngạn.

Cô gái Nhân tộc này là chuyện gì nữa?

Nhưng nói gì thì nói, đám dương hồn này cũng không dám tiến lên. Với sức mạnh mà cô gái này vừa thể hiện ra, nàng muốn đánh chết bọn họ là chuyện không thể đơn giản hơn được nữa.

Thế là cả nhóm dương hồn chỉ có thể vội vã lùi lại, đứng nhìn từ xa.

La Chinh tiến vào trong Ám vực, đánh giá xung quanh một lượt.

Bản thân sinh linh Ám vực cũng sợ Quang vực, không muốn đến gần Quang vực nên đương nhiên vùng biên giới vô cùng hoang vắng, thế nên La Chinh không cần lo có những sinh linh Ám vực khác tập kích. Cho dù có thì hắn cũng có thể cầm nến quay trở về Quang vực ngay lập tức.

Sau khi đặt cây nến sang một bên và chuẩn bị chu toàn tất cả, La Chinh bảo Phượng Ca mang Văn Minh Chi Khí đi vào.

Thanh Ngọc Chi Linh cũng từng nhắc nhở không thể để lộ Văn Minh Chi Khí trong Quang vực. Dù Văn Minh Chi Khí vô cùng kiên cố nhưng cũng khó mà chịu được Quang vực chiếu sáng, sẽ bị tiêu trừ trong thời gian ngắn.

Mặc dù ánh sáng của nến cũng sẽ ăn mòn Văn Minh Chi Khí, nhưng năng lượng của ánh nến dù gì cũng không mạnh lắm, Văn Minh Chi Khí vẫn có thể chịu đựng được.

Sau khi nhận lấy Văn Minh Chi Khí, dương hồn của La Chinh khơi dậy chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên rồi từ từ dung nhập Văn Minh Chi Khí vào trong dương hồn.

Vốn dĩ hắn còn hơi lo lắng, sợ chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên không hòa hợp với Văn Minh Chi Khí, nhưng khi thấy Văn Minh Chi Khí thuận lợi nạp vào bên trong cơ thể, La Chinh mới biết nỗi lo của mình là quá dư thừa.

Có điều, dung hợp chẳng qua mới là bước đầu tiên, bước tiếp theo hắn còn phải gánh lấy Văn Minh Chi Khí này vào thế giới bên trong cơ thể, khi đó mới tính là thật sự sở hữu tín vật Bỉ Ngạn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận