Bách Luyện Thành Thần

Chương 2236: Muốn chết

“Xoẹt…”Trường kiếm của La Chinh chặn đứng hai lưỡi đao của người phụ nữ họ Lâu kia, sau đó lật ngược lại chém thẳng về phía cổ nàng ta.

Người phụ nữ họ Lâu hoảng hốt, nàng ta hoàn toàn không ngờ thằng nhóc này lại dùng một thanh sắt tầm thường để ngăn chặn đòn tấn công của mình!

Thanh sắt này không thể nào chống đỡ được, khả năng duy nhất là do ánh sáng màu xanh bao bọc bên ngoài nó. Vì sao trong hoàn cảnh này mà thằng nhóc ấy lại có thể sử dụng sức mạnh tột bậc như này?

Một mặt nàng ta cực kỳ bất ngờ, một mặt khác, nàng ta không phải đối thủ của La Chinh trên phương diện kiếm thuật nên sao có thể chống lại?

Đối mặt với nhát kiếm La Chinh chém tới, người phụ nữ họ Lâu gần như không có bất cứ lựa chọn nào, chỉ có thể thuận theo thế kiếm của La Chinh mà lùi dần về sau. Cuối cùng, tuy tránh được một kiếm này nhưng nàng ta cũng mất thăng bằng ngã lăn xuống đất.

Trong lúc nàng ta đang định xoay người đứng dậy thì thanh trường kiếm của La Chinh đã kề sát trên chiếc cổ trắng nõn của nàng ta, mà ánh sáng màu xanh biếc trên thanh kiếm cũng đã biến mất hoàn toàn.

“Đừng nhúc nhích, nếu không ta sẽ chém đứt cổ của ngươi” La Chinh mỉm cười, nói: “Ngươi cũng không cần phải hỏi sao ta lại làm được…”

Người phụ nữ họ Lâu nhìn chằm chằm vào La Chinh, lồng ngực không ngừng phập phồng, trong lòng có muôn vàn ý nghĩ rối rắm.

Nàng ta bắt đầu hiểu ra vì sao Diêm Lai lại không cách nào ngăn cản những kẻ xâm lược này…

Dưới Chúng Sinh Bình Đẳng, chỉ có tộc Trưởng Giám Ngục bọn họ mới có thể phá bỏ sự hạn chế, hai lưỡi đao của nàng ta chính là ơn huệ mà chủ nhân ban cho…

Nhưng dường như thằng nhóc trước mắt này cũng đã đột phá hạn chế của Chúng Sinh Bình Đẳng.

Hiện tại nàng ta không có thời gian suy nghĩ xem những người này làm cách nào mà đạt được điều đó. Nàng ta chỉ biết, nếu như đám người kia đều có thể đột phá hạn chế, vậy người của Diêm Lai chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ.

Cho dù tộc Trưởng Giám Ngục và Diêm Lai đã mưu tính rất lâu, nhưng những tay đánh lén được phái ra cũng chỉ như đá chìm đáy biển mà thôi!

Xa xa, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, trong đó xen lẫn cả tiếng mắng chửi.

“Mẹ nó, tên Diêm Lai kia chạy nhanh thật!”

“Không biết La Chinh có đuổi kịp mụ đàn bà kia hay không, nếu có thể bắt được ả thì sau này sẽ đơn giản hơn nhiều”

“Ta lại lo lắng cho an nguy của La Chinh…”

Lúc ở dưới tường thành, La Chinh và nhóm người Minh Vi đã trao đổi ngắn gọn.

Tình thế bây giờ đã vô cùng sáng tỏ, đám người Diêm Lai đã không còn sức uy hiếp nữa. Thứ mà bọn họ phải đối mặt lúc này chính là tộc Trưởng Giám Ngục, đây mới là đối thủ thực sự của bọn họ.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đối phó với một chủng tộc mà mình không biết gì về họ, trong lòng ai nấy đều cảm thấy bất an.

Tuy Tiểu Vân có một chút hiểu biết về tộc Trưởng Giám Ngục, nhưng dù sao cũng không được tường tận cho lắm.

Tộc Trưởng Giám Ngục phái người phụ nữ họ Lâu này ra là định ném cành ô liu để Minh Vi dẫn tộc Nữ Oa rời khỏi đây.

Nếu bắt được người phụ nữ họ Lâu này, ép nàng ta khai hết toàn bộ bí mật của tộc Trưởng Giám Ngục thì còn gì bằng…

Vì vậy, lão Kim dẫn người đuổi theo Diêm Lai, còn La Chinh thì đi trước một bước, đuổi theo người phụ nữ họ Lâu.

Nhưng dưới sự yểm hộ của những người bị lưu đày, Diêm Lai vẫn trốn thoát, sau đó mọi người mới vội vội vàng vàng chạy tới đây.

Bọn họ cũng không ôm hy vọng quá lớn vào La Chinh. Dù sao trong lòng bọn họ, tộc Trưởng Giám Ngục luôn là một vấn đề nan giải.

Nào ngờ, vừa mới băng qua con đường này, họ đã thấy cảnh tượng La Chinh cầm thanh kiếm bóng loáng kề lên cổ người phụ nữ họ Lâu kia.

Minh Vi khẽ nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên…”

Nàng ta đã sớm đoán được La Chinh có một thủ đoạn nào đó cực kỳ lợi hại, chỉ là vẫn chưa thể hiện trước mặt bọn họ mà thôi.

Cũng chính vì thế mà Minh Vi mới để La Chinh đi trước một mình!

Dù hắn không đuổi kịp người phụ nữ họ Lâu thì cũng không có tổn thất gì lớn.

Kết quả đúng là hắn không phụ suy đoán của nàng!

“Bắt được rồi! Ha ha!” Một người bị lưu đày bật phá lên cười đầy sảng khoái.

Những người khác chứng kiến cảnh tượng ấy, đồng thời hồi tưởng về cả đoạn đường vừa rồi, trong lòng cứ cảm thấy biểu hiện của La Chinh thật sự bất thường đến mức vô lý.

Trong không gian này, khoảng nửa chặng đường sau đều dựa vào một mình La Chinh dẫn mọi người đi tới tận đây.

Vì vậy, lúc nhìn thấy La Chinh bằng xương bằng thịt, bọn họ đều không hẹn mà cảm thấy “may mắn”. Nếu không phải hắn thì với năng lực của Minh Vi, có lẽ nàng cũng có thể dẫn bọn họ tiến vào, nhưng không biết sẽ có bao nhiêu người phải bỏ mạng.

Người phụ nữ họ Lâu dựa nửa người trên mặt đất. Khi thấy có nhiều người vây quanh như vậy, ánh mắt nàng ta nhìn chằm chằm vào gương mặt mang ý cười của Tiểu Vân, thầm nói: “Vì chủ nhân của ta… Đám côn trùng các ngươi sẽ không bao giờ rời khỏi thế giới này được…”

Nói xong, vẻ quyết liệt hiện lên trên mặt nàng ta.

Nàng ta đột nhiên bổ nhào về phía trường kiếm của La Chinh…

Phản ứng của La Chinh nhanh cực kỳ, hắn khẽ vung nhẹ thanh kiếm một cái, dùng mặt kiếm đánh vào cổ nàng ta, chỉ để lại một vết máu mờ mờ.

Có điều, tuy La Chinh không giết nàng ta, nhưng nàng ta lại có thể ép La Chinh phải giết!

Nếu đã nhìn thấu sinh tử, nàng ta cũng không còn gì phải e ngại nữa. Hoa văn màu xanh lại xuất hiện giữa hai tay, hai lưỡi đao sắc bén ngưng kết thành hình. Cuối cùng, nàng ta dang tay ôm La Chinh vào lòng.

“Không giết ta thì cùng chết đi!” Trong mắt nàng ta lóe ra ánh sáng khác thường.

Ở khoảng cách này, bị hai lưỡi đao của người phụ nữ này vây chặt, La Chinh cũng không còn lựa chọn nào khác.

Hắn nhướng mày, chỉ có thể nâng kiếm rồi tung người nhảy về phía trước.

Trường kiếm màu bạc “phập” một tiếng, đâm xuyên qua ngực nàng ta.

Đã như vậy rồi mà hai thanh đao của người phụ nữ này vẫn cố chấp chém về phía La Chinh, mãi đến khi La Chinh đâm thanh kiếm mạnh hơn, đẩy nàng ta ngã xuống, thân thể bị ghim chặt trên mặt đất, bấy giờ hai lưỡi đao tỏa ra ánh sáng màu xanh mới tiêu tan…

Cách đó không xa, mọi người hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra tình huống ấy, nụ cười trên mặt đều cứng đờ.

“Roẹt!”

La Chinh rút trường kiếm ra khỏi ngực nàng ta, máu tươi theo đó trào ra, trên mặt hắn cũng đầy vẻ sầu não.

“Không ngờ người phụ nữ này lại quyết đoán đến thế” Minh Vi đi tới, đôi môi mỏng mím chặt.

“Nàng ta một lòng muốn chết, ta cũng không có cách nào” La Chinh bất đắc dĩ nói.

“Ngươi đã làm rất tốt rồi” Minh Vi an ủi.

Một người bị lưu đày thuộc tộc Hỏa Dung đứng bên cạnh cũng gật đầu: “Đúng, chí ít chúng ta đã giết được một người thuộc tộc Trưởng Giám Ngục!”

Hiện tại, lúc nói chuyện với La Chinh, những người bị lưu đày đã không còn cảm giác từ trên cao nhìn xuống nữa, mà là ngang hàng với hắn.

Minh Vi thong thả ngồi xuống cầm lấy tay của người phụ nữ họ Lâu, quan sát nghiên cứu hoa văn phức tạp trên tay nàng ta rồi nói: “Tiểu Vân, ta vừa nhìn thấy nàng ta có thể hóa ra hai lưỡi đao sắc bén từ đôi tay này, chúng là do cổ thần Hỗn Độn ban tặng sao?”

Tiểu Vân tiến lên. Khi thấy người phụ nữ họ Lâu chết ngay trước mặt mình, trong lòng nàng cũng thoáng dấy lên cảm xúc phức tạp. Dù sao thì người chết cũng thuộc tộc Trưởng Giám Ngục, bọn họ cùng chảy chung một dòng máu.

Nhưng, chỉ cần nhớ lại cảnh tượng cả nhà bị tàn sát năm đó, lòng nàng lại trở nên lạnh lẽo. Nàng lập tức nói: “Đúng, sau Chúng Sinh Bình Đẳng, chủ nhân của tộc chúng ta sẽ ban phát ơn huệ để chúng ta thoát khỏi Chúng Sinh Bình Đẳng”

“Ơn huệ của mỗi người đều là hóa ra một đôi lưỡi đao à?” La Chinh hỏi.

Nếu như vậy thì mọi việc dễ rồi…

Cặp lưỡi đao này vô cùng sắc bén, nhưng cũng không khó giải quyết. Tộc Trưởng Giám Ngục cũng không khó đối phó như trong tưởng tượng.

“Không hẳn” Tiểu Vân lắc đầu, nàng hiểu rõ vì sao La Chinh lại hỏi câu ấy: “Mỗi người được ban tặng một ơn huệ khác nhau, mạnh yếu… cũng khác nhau”
Bạn cần đăng nhập để bình luận