Bách Luyện Thành Thần

Chương 2413: Trốn không thoát

Cơ thể to như một ngọn núi của La Chinh bị đập từ trên hư không xuống rồi lại bị đập bay lênNhững người khác đều tránh xa ra vì sợ bị liên lụy.

E rằng dù bọn họ có bị cơ thể khổng lồ của La Chinh va trúng hay là bị ảo ảnh kia đập trúng thì đều sẽ chịu cảnh thần hồn hủy diệt.

Thế nhưng La Chinh đang đứng mũi chịu sào lại không có vẻ gì là đau đớn cho lắm.

Đến 9527 cũng không thể nói rõ trạng thái hiện tại của cơ thể hắn là như thế nào, mà nó cũng không biết ánh sáng vàng phát ra từ cơ thể hắn thuộc loại chân ý của đạo nào.

Chẳng qua La Chinh đã phát hiện ra một chút quy luật.

Lúc cơ thể binh khí của hắn được rèn luyện thì sẽ sinh ra một ít “Hồng Mông Thiên Cương”, thật ra “Hồng Mông Thiên Cương” cũng được xem như sức mạnh của luyện khí sư lúc rèn đúc.

Sau khi chịu những đòn tấn công liên tiếp của những ảo ảnh ấy, hắn cảm nhận được cơ thể của mình hấp thu một phần sức mạnh rồi bắn ngược trở lại…

Chắc hẳn sức mạnh bắn ngược kia chính là ánh sáng vàng quanh cơ thể hắn!

“Nhưng mình không thể bắn ngược toàn bộ sức mạnh…”

Những ảo ảnh ấy tưởng như vô cùng vô tận, xem ra Đông Phương Thuần Quân đã thề nếu không đập nát cơ thể của La Chinh thì sẽ không bỏ qua.

Ban đầu La Chinh còn có thể chịu đựng những đòn tấn công ấy, nhưng sau nhiều lần gắng chịu thì cơ thể kiên cố của hắn đã bắt đầu thấy đau, thân thể hoang thần mơ hồ sinh ra dấu hiệu bất ổn!

“Ầm, ầm, ầm…”

Tiếng ảo ảnh va chạm với cơ thể không ngừng quanh quẩn trong hư không.

Sự khiếp sợ trên gương mặt mọi người ngày càng rõ rệt.

Bọn họ vừa ngạc nhiên vì vô số ảo ảnh của Đông Phương Thuần Quân, vừa ngạc nhiên vì cơ thể mạnh đến ngược đời của La Chinh!

Nếu mỗi một ảo ảnh đều là một đòn tấn công toàn lực của thánh nhân thì La Chinh đã phải chịu hơn một trăm đòn, ấy thế mà dáng vẻ của hắn lại trông như không bị thương chút nào cả!

“Bởi vì thừa kế thân thể Chân Ma nên mới được vậy sao?” Có người lộ vẻ tham lam.

“Không thể nào, có lẽ thân thể Chân Ma chỉ là sen đỏ… là năng lực điều khiển năng lượng thôi. Cơ thể La Chinh vốn đã rất khủng khiếp rồi…”

“Nhưng cũng đâu thể mạnh đến vậy chứ, hắn chỉ là một chân thần đại viên mãn thôi, hắn tu luyện thần đạo gì mà lại đạt được trình độ như vậy?”

“Các ngươi đừng quên La Chinh không bị chết cháy dù rơi trúng sen đỏ, nếu như các ngươi không chết cháy vì sen đỏ thì chắc chắn các ngươi cũng có cơ thể mạnh mẽ đó đấy!”

Tuy một số người còn chưa nhìn ra nguyên nhân La Chinh mạnh như vậy, nhưng dù gì bọn họ cũng là người thông minh, chỉ cần một chút manh mối là đã đưa ra suy đoán chính xác rồi.

“Ầm!”

La Chinh vừa bị đập về phía trước và lăn hai vòng thì hai ảo ảnh lớn khác lại đánh mạnh vào ngực của hắn.

Toàn bộ ảo ảnh đều do Đông Phương Thuần Quân điều khiển nên cực kỳ linh hoạt, La Chinh không thể nào tránh né đòn tấn công từ hai ảo ảnh ấy, cuối cùng ngực hắn chấn động mạnh, vị ngọt trào lên cổ họng.

“Phụt…”

Máu tươi phụt ra khỏi miệng hắn rồi hóa thành mưa phùn màu vàng trong hư không.

La Chinh hít sâu một hơi.

“Xoẹt!”

Hắn giải trừ sức mạnh hoang thần, để cơ thể nhanh chóng thu nhỏ về kích cỡ của người bình thường.

Đông Phương Thuần Quân thấy thế thì lấy làm hài lòng.

Chính ông ta cũng phải chịu tiêu hao không nhỏ để liên tục biến hóa ra những ảo ảnh ấy, chẳng qua ông ta và La Chinh đều đang gắng gượng mà thôi. Xem ra ông ta là người chịu đựng được đến cuối cùng!

“Quả là cơ thể khiến người ta thán phục, không uổng công ta coi trọng ngươi, nhưng bây giờ… ngươi phải chết…”

Đông Phương Thuần Quân vừa dứt lời thì một ảo ảnh to lớn chợt vươn tay bóp lấy La Chinh.

Lúc trước La Chinh đã bóp nát Mục Hải Cực, bây giờ Đông Phương Thuần Quân cũng lặp lại điều đó.

La Chinh vừa hóa giải sức mạnh hoang thần thì đã thấy một bàn tay khổng lồ phóng đại trước mắt mình, có muốn tránh cũng không còn kịp nữa…

“La Chinh!”

Vào lúc ấy, La Chinh cảm giác được một dao động không gian ở phía trước, sau đó một lối đi không gian xuyên qua và bao phủ lấy hắn.

Hai mắt hắn hoa lên, tiếp đó nhận ra mình đã chuyển hướng sang bên cạnh cô gái kia.

“Ngươi không sao chứ?” Cô gái nhìn chằm chằm vào La Chinh, hỏi.

Ngay từ đầu, nàng ta đã luôn tập trung sự chú ý vào La Chinh.

Khi chứng kiến La Chinh gặp phải nguy hiểm, nàng ta lập tức điều khiển bản sao của Hàm Thanh Đế, kéo La Chinh qua đây để tránh cú bóp trí mạng ấy!

Nhìn thấy ảo ảnh do mình tạo ra tấn công hụt, Đông Phương Thuần Quân sao lại không biết chuyện xảy ra cho được. Ông ta nhìn thẳng về phía cô gái, trên mặt toát lên sự lạnh lẽo: “Cô gái, ngươi cứ xen vào chuyện của người khác mãi, đợi ta nắm giữ vực sâu Ma Vực rồi sẽ khiến ngươi biến mất khỏi thế gian này…”

Cô gái này là hung vật trong vực sâu Ma Vực nên có khả năng sống lại vô hạn, nhưng người kiểm soát vực sâu Ma Vực lại có thể chi phối số phận của các hung vật.

“Ta đã nói trước rằng La Chinh vô cùng quan trọng với ta, sao tính là xen vào chuyện của người khác chứ?” Cô gái cười lạnh.

“Vậy các ngươi chết chung đi…” Đông Phương Thuần Quân lại siết nắm đấm từ xa.

Một ảo ảnh to lớn khác xuất hiện bên cạnh cô gái, kế đó nó vung tay muốn nắm lấy đầu của La Chinh và cô gái.

Bản sao của Hàm Thanh Đế ở sau lưng nàng ta vừa lắc thanh thương dài thì ba người đã cùng chui vào trong lối đi không gian.

Hiển nhiên ảo ảnh ấy lại thất bại.

“Vèo!”

Trong nháy mắt, ba người xuất hiện ở một bên khác trong hư không.

Tuy nhiên, bọn họ lại không ngờ một bàn tay hư vô khổng lồ lại lao đến ngay khi mình xuất hiện!

“Nguy rồi! Ta quên ông ta có thể nhìn thấu tương lai!” La Chinh và cô gái đồng loạt biến sắc.

Bởi vì La Chinh có thể xem xét ký ức của Đông Phương Thuần Quân nên cũng biết chuyện ông ta có thể thấy tương lai, do đó ông ta quyết định không sử dụng chiêu thức ấy nữa.

Hiện tại, Đông Phương Thuần Quân sử dụng nó để biết trước vị trí dịch chuyển của cô gái, đồng thời triệu hồi một ảo ảnh khổng lồ trước. Có thể nói, bọn họ có muốn tránh cú vồ này cũng không tránh được!

“Để ta…” Cô gái khẽ quát nhẹ.

Thế nhưng La Chinh đã thẳng người dậy.

“Rắc!”

Sau một tiếng động thật lớn, La Chinh đứng ở ngay giữa bàn tay hư vô khổng lồ như một cột trụ không cách nào bẻ gãy được.

“Phụt!”

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, dường như bắp thịt và xương cốt của hắn đều đang run rẩy vì sức mạnh to lớn từ bàn tay ấy áp xuống.

Sau khi hóa giải cơ thể hoang thần, La Chinh vẫn có thể bắn ngược lại một phần sức mạnh và sinh ra ánh sáng vàng bá đạo. Tuy nhiên, có lẽ là vì hắn đã trúng quá nhiều chiêu thức trước đó nên giờ ánh sáng vàng vô cùng lập lòe, khó mà phá hủy ảo ảnh khổng lồ!

“Đi!”

La Chinh nhấc tay, lên tiếng nhắc nhở cô gái vẫn còn đang sững sờ.

Nàng ta gật đầu, bản sao Hàm Thanh Đế sau lưng nàng ta giơ ngang Thái Hòa Thần Thương để ba người biến mất trước bàn tay khổng lồ lần nữa.

“Vù!”

Có điều, Đông Phương Thuần Quân vẫn nhìn thấu vị trí của cả ba vào lần dịch chuyển thứ hai, ông ta tiếp tục ngưng tụ ra một ảo ảnh khác và tấn công ba người.

“Ngươi đi trước, ta có cách đối phó với ảo ảnh này!” La Chinh cau mày nói.

Bọn họ cứ thế không ngừng dịch chuyển. Dù rằng La Chinh có thể thấy phán đoán của Đông Phương Thuần Quân nhưng lại không thể bảo cô gái này tránh đi trước. Khi hắn nói cho nàng ta biết cũng là khi “tương lai” bị thay đổi, như vậy Đông Phương Thuần Quân cũng sẽ thấy tương lai sau khi thay đổi và đưa ra những thay đổi tương ứng.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận