Bách Luyện Thành Thần

Chương 3476: Tháo

“Không” bị Thông Thiên giáo chủ cài bẫy nhốt vào trong Ngư Cổ, trên mặt toàn là vẻ hung ác. Nó điên cuồng điều động lực huyết mạch của mình hòng thoát khỏi khóa Xuyên Tâm đang trói lấy nóNó là kẻ nắm giữ chân lý đấy!

Lẽ nào tên này mạnh đến mức ngay cả chân lý mà cũng chống lại được?

Cảm giác không phục tràn đầy trong lòng Không. Trong hỗn độn lại có thể xuất hiện yêu nghiệt như này…

Một thời gian ngắn sau khi nó bị nhốt trong đây, ở phía xa bỗng lóe lên một vệt sáng, lại có một thân hình nữa lao vùn vụt đến đây. Đương nhiên đó là La Chinh.

La Chinh vẫn mang dáng vẻ không có ý thức như cũ, cứ thế trôi nổi trong không gian.

Nhìn thấy chiến lợi phẩm của Thông Thiên giáo chủ, Không bất đắc dĩ thở dài một hơi. Mặc dù phía sau tộc Vô Không không có cổ thần hỗn độn, nhưng trận chiến này bọn họ vẫn giành thắng lợi hoàn toàn…

Ngay lúc Không đang buồn phiền thì La Chinh bỗng nhiên mở hai mắt ra.

Lúc La Chinh đi từ Bình Dịch Thiên vào bức tranh bất hủ, hắn vẫn còn ở trong Thái Nhất Thiên Cung. Mặc dù hắn vẫn luôn lo lắng cho Thái Nhất Thiên Cung, nhưng trong thời gian ngắn ắt hẳn Thái Nhất Thiên Cung sẽ không có thay đổi gì quá lớn.

Mãi đến ban nãy, khi hắn vừa mở mắt nhìn thì thấy mình không ở trong Tâm Lưu kiếm phái mà ở trong một không gian quái lạ nào đó, lông mày hắn lập tức nhíu lại.

Không gặp tình huống đặc biệt thì người của Thái Nhất Thiên Cung sẽ không tùy tiện di chuyển hắn đi. Nếu thật sự không còn cách nào và phải di dời hắn đi, vậy e rằng toàn bộ Thái Nhất Thiên Cung đã gặp phải biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Ý nghĩ này vừa lướt qua, hắn đột nhiên cảm giác được sau lưng mình có người, vừa quay lại thì đã thấy Không.

“Sơn?” Đôi mày kiếm của La Chinh nhướng lên.

“Không” ở trước mắt hắn đang trong hình thái loài người, trông giống hệt với “Sơn” hồi trước, nên đương nhiên La Chinh sẽ ngộ nhận nó là “Sơn”.

“Không đúng, ngươi không phải Sơn. Ngươi mạnh hơn Sơn quá nhiều, ngươi là cổ thần hỗn độn ‘Không’!”

Khí tức của người này mạnh hơn Sơn khi đó vô số lần, cho dù tốc độ tăng mạnh của Sơn có nhanh đến mấy thì cũng không thể đạt được mức độ này. La Chinh biết rõ về quan hệ giữa Sơn và Không, cho nên có thể nhanh chóng đoán ra thân phận của Không.

Không hừ một tiếng, nói: “Ừ thì sao?”

“Không” xem La Chinh cũng chỉ như một chiến lợi phẩm khác của Thông Thiên giáo chủ, hai người đều bị nhốt ở đây và không thể thoát ra được nên đương nhiên nó sẽ không niềm nở với hắn.

“Đây là đâu? Tại sao ta lại ở cùng ngươi?” La Chinh lại hỏi.

Nghe được câu hỏi này, Không chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn La Chinh, trong mắt thoáng qua vẻ thấy đáng thương thay cho La Chinh. Tên nhóc này còn chưa biết tình cảnh của mình.

“Đây là một pháp bảo không gian” Không trả lời, giọng lạnh như băng: “Là pháp bảo không gian của Thông Thiên giáo chủ, tên nhóc nhà ngươi đã bị bắt vào trong đây rồi!”

“Pháp bảo không gian của Thông Thiên giáo chủ?” Sắc mặt La Chinh tái đi, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Thông Thiên giáo chủ! Giáng lâm rồi?”

La Chinh biết Phục Hy đã đưa Hồn Nguyên Chi Linh màu vàng cho Hắc Thuyền, nhưng chưa được bao lâu mà Thông Thiên giáo chủ đã giáng lâm rồi sao? Giáng lâm đến Trung Thần Châu ư?

Không thấy vẻ mặt La Chinh thay đổi, trong lòng nó dâng lên cảm xúc vui sướng. Nó cố ý để lộ: “Trung Thần Châu? Thái Nhất Thiên Cung chẳng còn tồn tại nữa, làm sao có thể giáng lâm đến Trung Thần Châu cơ chứ!”

“Thái Nhất Thiên Cung không còn?” Mây đen giăng đầy trên mặt La Chinh, giọng nói càng rét lạnh thêm.

Không trêu tức: “Chắc người còn sót lại của Thiên Cung cũng chết hết bảy tám phần rồi. Không biết hai lão già Đông Hoàng với lão Anh có chết chưa, mà hơn phân nửa là chết rồi…”

Lúc nó nói đến đây, trong mắt La Chinh đã tràn đầy lửa giận.

Thật không ngờ hắn vào bức tranh bất hủ một chuyến thôi mà Thái Nhất Thiên Cung đã gặp phải biến cố động trời như thế!

“Phẫn nộ cũng chẳng có nghĩa lý gì, ngay cả ta cũng không thể thoát khỏi khóa Xuyên Tâm, ngươi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại đây thôi” Không vươn tay kéo kéo xiềng xích trước ngực mình, mớ xiềng xích ấy đã phong tỏa hết mọi chân lý không gian.

“Khóa Xuyên Tâm?” La Chinh cúi đầu nhìn lại mình: “Ta đâu có”

“Cái gì…” Không hơi sững sờ.

Lúc này nó mới nhớ ra La Chinh vẫn luôn trong trạng thái vô ý thức, chắc Thông Thiên giáo chủ không nghĩ gì nhiều mà đã quẳng La Chinh vào trong Ngư Cổ rồi, thế nên La Chinh không bị khóa Xuyên Tâm trói buộc.

Chỉ có điều…

Trong lòng Không vừa mới le lói một tia hy vọng thì ngay sau đó ánh mắt lại lập tức ảm đạm.

Ngư Cổ này là một pháp bảo không gian vô cùng lợi hại, ngay cả nó trong trạng thái mạnh nhất thì khi bị giam cầm trong Ngư Cổ, e rằng nó cũng phải hao phí không ít thần thông mới có thể phá vỡ nó được. Với thực lực của La Chinh bây giờ thì chắc chắn không thể làm được.

Ngược lại, La Chinh có thể giúp nó cắt bỏ khóa Xuyên Tâm, nhưng khóa Xuyên Tâm này do Thông Thiên giáo chủ điều khiển, chỉ khẽ động vào chút thôi e là Thông Thiên giáo chủ sẽ biết ngay. Phương pháp này cũng không khả thi.

Trong lúc Không đang đánh giá La Chinh thì La Chinh cũng đang đánh giá Không.

Qua nét mặt vừa thoáng thay đổi của nó thì có vẻ nó rất mong muốn được thoát khỏi đây!

Ý nghĩ trong đầu La Chinh lướt nhanh, hắn hỏi: “Ngư Cổ này được đeo trên người Thông Thiên giáo chủ à?”

“Chính xác” Không đáp.

“Nếu ta có thể thả ngươi ra, ngươi có thể đối phó Thông Thiên giáo chủ không?” La Chinh lại hỏi.

Xét về mặt thế lực thì Không và Thông Thiên giáo chủ cũng ở thế đối đầu. Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân khiến Thông Thiên giáo chủ bắt nhốt Không.

“Ngươi thả ta ra? Ngươi nghĩ nơi này đơn giản quá rồi” Không cười cười, trong mắt có ý trào phúng. Nó cảm thấy La Chinh không thể nào làm được, nhưng trong mắt nó vẫn lóe lên cảm xúc thù hận: “Nhưng nếu ta thật sự ra ngoài được thì tất nhiên sẽ chém tên kia thành nghìn mảnh!”

“Nghĩ quá đơn giản?”

La Chinh bỗng vươn ngón tay ra và khẽ đung đưa trong không gian, một gợn sóng không gian truyền ra từ đầu ngón tay hắn.

Không vừa cảm nhận được gợn sóng không gian ấy, hai mắt lập tức trợn tròn.

Thân là Chân Lý Chi Tử nắm giữ toàn bộ không gian hỗn độn, bất kỳ người nào sử dụng thần thông không gian trước mặt nó đều chỉ đang múa rìu qua mắt thợ!

Rõ ràng tên nhóc Nhân tộc này đã biết thân phận của nó mà vẫn dám làm thế, căn bản chính là không biết lượng sức.

“Đừng phí sức, ngươi không phá được Ngư Cổ này đâu” Không khinh thường nói.

Nhưng vào lúc này, trong không gian kỳ quái bên trong Ngư Cổ chợt sinh ra một gợn sóng. Toàn bộ không gian bỗng tụ vào đầu ngón tay La Chinh rồi lập tức khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

“Cái gì?”

Hai mắt Không trợn to như quả trứng, trên mặt toàn là vẻ khó tin.

Nếu là người bình thường thì không thể nhìn ra La Chinh đã làm gì, nhưng Không cực kỳ nhạy cảm với không gian, chỉ trong nháy mắt La Chinh đã sửa đổi tính chất và trạng thái của không gian trong Ngư Cổ!

Chỉ một nháy mắt mà có thể điều khiển một pháp bảo không gian đỉnh cao…

Đó vốn không phải chuyện mà con người có thể làm được!

Ngay cả Không cũng chỉ có thể cưỡng ép phá tan Ngư Cổ, còn muốn nắm giữa pháp bảo không gian này từ không gian bên trong thì cần thời gian rất rất dài!

“Giờ thì tin rồi chứ?” La Chinh nghiêm mặt nói: “Ta cũng có thể giúp ngươi tháo mớ xiềng xích kia ra, nhưng sau khi ngươi rời khỏi đây thì phải giúp ta đối phó Thông Thiên giáo chủ”

“Khóa Xuyên Tâm mà ngươi cũng tháo được?”

“Không” vẫn đang chìm sâu trong cơn chấn động, cảm giác hơi mơ mơ hồ hồ.

Dù tin hay không thì lần này cuối cùng nó vẫn hỏi ra câu ấy.

“Đơn giản”

La Chinh đi đến gần Không, vẻ mặt không thay đổi. Khởi Nguyên Thần Huyết tuôn trào trong cơ thể hắn, thoắt sau ba sợi xiềng xích kia đã bung ra trên đầu ngón tay La Chinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận