Bách Luyện Thành Thần

Chương 2504: Tắm suối thánh

Thần vực rộng lớn là vậy, song ở trong mắt Hiên Viên Vệ chẳng qua cũng chỉ lớn hơn hạt cát một chút, tuy nhiên với bối cảnh là hỗn độn màu nâu xám xung quanh thì thứ đó vẫn hết sức chói mắt“Một thế giới tinh xảo mà xinh đẹp” Lộc Gia nhìn chằm chằm Thần vực, thở dài nói.

Úy Nhàn lạnh nhạt hừ một tiếng: “Thế giới dùng tâm huyết cả đời của Xi Vưu chế tạo ra đương nhiên sẽ không tầm thường”

“Với tốc độ của phi thuyền Lăng Tiêu, chắc còn phải mất năm ngày mới có thể đến gần” Một người khác dõi mắt đo cự ly đại khái.

Khoảng cách cự ly trong hỗn độn lớn kinh người.

Tuy nói với thị lực của bọn họ có thể thấy Thần vực, nhưng bước qua khoảng cách này cũng cần một đoạn thời gian.

“Mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi, năm ngày sau chúng ta sẽ có một trận ác chiến” Úy Nhàn lạnh nhạt nói: “Thần Tinh trong phi thuyền Lăng Tiêu còn bao nhiêu?”

Lộc Gia lập tức báo cáo: “Còn ba trăm viên, những Thần Tinh này đủ cho chúng ta quay về”

“Dùng hết những Thần Tinh này, mở ra Đồ Tru Nguyệt Hoa” Úy Nhàn căn dặn.

Nghe vậy, những Hiên Viên Vệ kia trố mắt nhìn nhau, Lộc Gia vội vàng nói: “Dùng hết Thần Tinh thì chẳng phải chúng ta sẽ không còn cách nào trở về hay sao? Hơn nữa đám Bỉ Ngạn cảnh kia không cần dùng đến Đồ Tru Nguyệt Hoa chứ?”

Úy Nhàn khẽ lắc đầu: “Chuẩn bị trước không thừa, ta có dự cảm lần này sẽ không đơn giản như vậy. Làm theo ta nói, nếu chúng ta có thể chiếm lấy Thần vực thì có thể dựa vào Thần vực trở về”

Thật ra không cần dựa vào phi thuyền Lăng Tiêu, bọn họ cũng có thể trở về thế giới mẹ, chỉ là sẽ tốn rất nhiều thời gian.

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Trong núi Thánh Nhân…

La Chinh lại xông về phía đầm nước màu bạc.

Lần này số người hiện lên từ trong đầm nước đã đạt tới mười người.

Sức mạnh của mười người bạc kia cũng cực kỳ mạnh, nhưng cuối cùng cũng không thể tạo thành tổn thương mang tính thực chất tới La Chinh.

Ánh sáng vàng lóe lên từ trong cơ thể La Chinh lại xé nát những người bạc kia.

Sau nhiều lần giao đấu, La Chinh cũng phát hiện ra thủ đoạn của những người xuất hiện trong suối thánh giống người tấn công.

Ví dụ như Trần Hoàng Dịch Kiếm dùng kiếm, những người bạc kia cũng dùng kiếm, hơn nữa vận dụng thần đạo cũng giống Trần Hoàng Dịch Kiếm.

Từ đầu tới cuối La Chinh chỉ dùng hai nắm đấm đối kháng lại, những người bạc kia cũng chỉ dùng sức mạnh đáp trả.

Những á thánh và chân thần đại viên mãn khác cũng biết điều này, nhưng lúc bọn họ đối mặt với những người bạc kia vẫn không chút do dự dùng tuyệt học mạnh nhất của mình.

Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ không có thân xác mạnh mẽ như La Chinh.

Nếu chỉ đấu bằng sức mạnh nắm đấm mà phải đồng thời đối mặt với nhiều người bạc như vậy, sợ rằng thân thể của những á thánh và đại viên mãn kia sẽ bị đập nát.

Còn La Chinh, hắn chỉ dựa vào ánh vàng tích chứa chân ý của đạo bên ngoài thân thể đã có thể ung dung đánh tan những người bạc nọ, trong khi người bạc không có cách nào vận dụng chân ý của đạo mà thân xác La Chinh sinh ra.

Với cách này, đương nhiên La Chinh cực kỳ ung dung.

Hắn rất thông minh không lựa chọn dùng kiếm. Những người bạc kia không thể nào vận dụng chân ý của đạo của La Chinh không có nghĩa là bọn họ không thể vận dụng “thần thông Dung Đạo”, dù sao ba nghìn thần đạo cũng là thứ tồn tại cụ thể trong Thần vực.

Ngộ nhỡ tay hắn cầm Đằng Xà kiếm vận dụng thần thông Dung Đạo với mấy chục người bạc thì rắc rối to, cho dù là La Chinh cũng không thể nào đối diện được với lực phàn phệ của sức mạnh Dung Đạo.

Hắn cứ liên tục xông về phía đầm nước màu bạc hết lần này đến lần khác, sau đó bị đập bay, còn những người bạc kia thì lần lượt tan biến.

Mỗi một lần tan biến, số lượng người bạc lại tăng thêm một người. Sau khi số người bạc đạt tới ba mươi, La Chinh lại đánh tan bọn họ một lần nữa, cuối cùng đầm nước màu bạc cũng yên tĩnh lại, không còn cách nào ngưng tụ người bạc hình người nữa.

“Vậy là đã thông qua” La Chinh vỗ tay đi tới.

Ở giữa đầm nước màu bạc, từng dòng nước suối màu bạc còn đang không ngừng phun ra.

Theo như lời của bọn họ thì chỉ cần tắm suối thánh màu bạc là được.

La Chinh lội một mạch qua đầm nước màu bạc, chạy thẳng tới suối thánh đang không ngừng phun trào kia.

Cách đó không xa có mấy chân thần đại viên mãn đã lùi ra khỏi cuộc chiến, bọn họ không phải cụt tay thì cũng đứt chân, hoặc là thân thể bị trọng thương, kẻ nào kẻ nấy đều thở rất yếu, gương mặt vẫn trông ngóng nhìn suối thánh ở trước mặt.

Thực lực của bọn họ quá yếu, lúc đánh vào suối thánh không chỉ phải đối mặt với những người bạc thực lực hùng mạnh kia mà còn phải đối mặt với mấy trận đánh lén của vài á thánh.

Chỉ thoáng sơ sẩy chút thôi là rơi vào kết quả thân tử đạo tiêu ngay!

“Xoẹt!”

Ngay lúc này, ở một bên suối thánh, một tên á thánh đang dốc toàn lực đối kháng với ba người bạc thì sau lưng bỗng truyền tới luồng khí lạnh giá như băng.

Một thanh kiếm băng trắng muốt không tì vết trực tiếp chém bay đầu tên á thánh này!

Lúc đầu gã bay lên cao, kiếm băng lóe lên một đường sáng lạnh phóng thẳng về phía cái đầu, sau đó một nắm đấm vung ra đập nát cả cái đầu thành vụn băng.

Kẻ ra tay là chân thần đại viên mãn nhà họ Lãnh – Lãnh Tung!

Lãnh Tung tuy không mấy tiếng tăm trên đảo nổi nhưng thực lực hết sức xuất chúng. Lần trước lúc liên minh những gia tộc quyền thế chinh chiến vực sâu Ma Vực, hắn một thân một mình đi tới phía bắc Thần vực, sát nhập vào cấm địa nhị phẩm “Hàn Mộng Băng Nguyên”, thanh kiếm băng trên tay hắn chính là một báu vật tín ngưỡng nhị phẩm!

“Lãnh Tung kia lại giết một người…”

“Hắn đã giết chín người rồi!”

“Chân thần đại viên mãn lại chém giết á thánh dễ dàng như vậy, Lãnh Tung quá độc ác!”

“Không phải bình thường lắm à? Hai người bên kia độc chiếm một suối thánh rồi, ai dám đi chọc?”

Kẻ nọ đang ám chỉ La Chinh và Trần Hoàng Dịch Kiếm.

Những người lui ra ngoài không nhịn được mà thở dài.

Phong thánh đương nhiên là mơ ước cuối cùng của bọn họ, nhưng thực lực không đủ, cũng không ai muốn tặng không mạng mình.

Lãnh Tung giết chết tên á thánh này xong, thân hình lại yên lặng xông về phía một á thánh khác một cách đầy quỷ mị. Á thánh kia chính là tộc trưởng Thiên Long.

Tộc trưởng Thiên Long ở một phía khác của suối thánh, bên ngoài thân thể ông ta lóe lên vàng sáng năm màu, bước từng bước vững vàng tiến về phía suối thánh.

Bây giờ ông ta đã đối mặt với sáu người bạc, tiến độ này coi như tương đối nhanh.

Trong nháy mắt Lãnh Tung xông tới, ông ta lập tức cảm thấy rét lạnh!

Dù gì tộc trưởng Thiên Long cũng là người từng vượt qua vực sâu Ma Vực, tính cảnh giác mạnh hơn á thánh bình thường nhiều. Khi cơn ớn lạnh đó truyền tới, thân hình ông ta lập tức co lại.

Thanh kiếm băng kia gần như là cắt qua sát da đầu ông ta!

Thấy nhát kiếm của mình không chém trúng tộc trưởng Thiên Long, trong mắt Lãnh Tung lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó gã lại lập tức chém ra thêm một kiếm.

Nhưng tộc trưởng Thiên Long đã lùi về một bước, vừa tránh kiếm thứ hai của Lãnh Tung vừa cách xa suối thánh.

Ông ta lùi ra xa nghìn mét, thấy cảnh này cũng chỉ đành nở một nụ cười khổ. Con cháu của những gia tộc quyền thế này quá bá đạo…

Ngay lúc đó, tộc trưởng Thiên Long chợt nghe cách đó không xa truyền đến một tiếng hét kinh hãi.

“Nhìn kìa! La Chinh hành động nhanh thật đấy, đã bắt đầu tắm suối thánh rồi!”

“Lại một vị thánh nhân nữa sắp ra đời…”

“Nói nhảm! Thực lực của người ta vốn đã vượt qua thánh nhân! Địa vị thánh nhân này là danh xứng với thực!”

Trong mắt những người kia đa phần là hâm mộ và ghen tỵ.

Có điều, chỉ thoáng sau những ánh mắt hâm mộ kia liền biến đổi. Một người trong đó buồn bực nói: “Hình như có gì đó là lạ, dường như suối thánh không thể dung nhập vào trong cơ thể La Chinh?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận