Bách Luyện Thành Thần

Chương 3857: Viên Phong Thạch cuối cùng

Sau khi La Chinh cứu Ngọc Chích ra khỏi vách tường, Hung Châu bỗng hiện ra bên trên đầu bà. Từ trong Hung Châu vọng ra giọng nói của Xà Linh Vương: “Con gái của ta, đợi lâu như vậy, rốt cuộc ngươi cũng được được kẻ ấy đến cứu à?”Mặc dù Xà Linh Vương đã ban Thánh Tá Chi Vật này cho Ngọc Chích, nhưng nó từng giở trò trên vật này nên có thể tước đoạt quyền điều khiển của Ngọc Chích mọi lúc mọi nơi.

Ngọc Chích ngẩng đầu nhìn Hung Châu, trong lòng bỗng kích động lạ thường.

Đến cuối cùng, phụ thân của mình lại trở thành kẻ địch một sống một còn, đối với nhóm Xà Linh máu lạnh thì điều này không khó chấp nhận. Nhưng Ngọc Chích lớn lên trong Nhân Linh Môn, bà đã thay da đổi thịt từ lâu, giờ phút này những uất ức trong lòng bà như núi lửa đang chực trào.

Nhưng vào lúc này, Khổ Thụ bỗng vươn tay đè vai Ngọc Chích lại. Ông ngẩng đầu đối mặt với Hung Châu, lắc đầu nói: “Ngươi nói đúng, cách hơn một nghìn kỷ nguyên hỗn độn, ta vẫn còn sống sót, mà Ngọc Chích thì vẫn bình yên vô sự. Còn ngươi, cuối cùng ngươi sẽ bị bọn ta đánh bại”

Trong trận đại chiến của Tứ Linh Môn ở Bỉ Ngạn, ngoại trừ Đại Sai Tưởng viện bị nguyền rủa và trốn vào trong đường hành lang ra, những người khác xem như đều đã chết. Hiện giờ họ đều là thể Quỷ Quyệt, ngược lại Ngọc Chích thì vẫn giữ được thân thể.

Nghe câu trả lời vô cùng bình tĩnh của Khổ Thụ, trong lòng Xà Linh Vương nổi lên cảm xúc tàn bạo. Nó hao tốn nhiều công sức đến thế mà cuối cùng ngược lại trở thành một con chó bên cạnh Hàng Cách Giả, còn Khổ Thụ thì có thể đoàn tụ cùng con gái của nó, dựa vào đâu chứ?

Trong lòng Xà Linh Vương bỗng mất đi sự cân bằng, nó cười lạnh nói: “Bình yên vô sự? Vậy để ta nhìn xem nó có bình yên vô sự được hay không!”

“Phừng!”

Hung Châu trên đầu Ngọc Chích bỗng bốc cháy hừng hực, không ngờ Xà Linh Vương lại thiêu đốt Thánh Tá Chi Vật này!

Tín vật Bỉ Ngạn bình thường khi bị đốt còn có thể mang đến năng lượng mạnh mẽ vô cùng, nói chi đến Thánh Tá Chi Vật như Hung Châu?

“Phừng!”

Hung Châu căng to lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, giống như sắp nổ tung.

Khổ Thụ là thể Quỷ Quyệt nên không sợ, nhưng còn Ngọc Chích và Lăng Sương thì e là sẽ bị Hung Châu hủy diệt.

Lúc Hung Châu phồng lên bằng cỡ nắm tay, La Chinh ở bên cạnh yên lặng vươn hai ngón tay ra, cách không nhẹ nhàng bẻ Hung Châu. Trong hư không bỗng xuất hiện một hộp không gian rộng một mét, nhốt Hung Châu ở bên trong.

“Ầm…”

Hung Châu nổ tung trong hộp không gian, uy thế đáng sợ lan tỏa bên trong hộp không gian nhưng không thể nào đột phá ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, Hung Châu đã bị đốt cháy sạch sẽ.

Sức mạnh của Thâm Không mạnh hơn Chủ Giới nhiều lắm…

Mặc dù La Chinh đã hóa giải uy lực dọa người của Hung Châu, nhưng tín vật Bỉ Ngạn sau khi bị thiêu đốt thì sẽ phản phệ lại. Trừng phạt đến từ Thánh Trụ nhanh chóng nuốt lấy sức sống của Ngọc Chích. Ngọc Chích hệt như Khương Tử Nha, thân thể nhanh chóng mục nát và hóa thành từng mảnh, những mảnh vụn này lại hóa thành tro tàn bay đi khắp không trung.

“Mẫu thân!”

Lăng Sương gọi một tiếng và định xông lên nhưng đã bị Khổ Thụ ngăn lại: “Đừng qua đó, mẫu thân con không chết đâu”

Ngọc Chích là sinh linh của thế giới ngăn thứ tư, sự trừng phạt mà bà phải gánh chịu khi đốt Thánh Tá Chi Vật đương nhiên sẽ khiến bà sống không bằng chết, nhưng cuối cùng chỉ có thể phá hủy thân thể của bà mà thôi. Sau khi thân thể bị tan biến hết, hai chữ thập màu vàng hiện ra và nổi bồng bềnh giữa không trung, đó chính là tọa độ của Ngọc Chích.

“Ù”

Tọa độ màu vàng khẽ rung lên, Ngọc Chích chui ra từ trong đó, có điều bây giờ bà đã là thể Quỷ Quyệt.

Mặc dù thân thể Ngọc Chích bị hủy diệt có hơi đáng tiếc, nhưng đây là chuyện không thể tránh khỏi.

Xà Linh Vương nắm giữ Hung Châu đồng nghĩa với nắm giữ quyền sinh sát đối với Ngọc Chích, bà có thể giữ lại thể Quỷ Quyệt xem như là may mắn rồi.

“Ta đưa mọi người về” La Chinh nói, ngón tay bóp nhẹ khiến không gian trong vùng đất sơ khai và không gian nơi này chồng chất lên nhau.

Khổ Thụ, Lăng Sương cùng Ngọc Chích chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, thoáng sau họ đã được đưa lên đỉnh Lê Sơn.

Ngọc Chích đứng trên đài Phỉ Thúy, liếc mắt nhìn thế giới cực kỳ to lớn này, trong mắt toàn là vẻ chấn động không thể che giấu nổi.

“Thụ, tài năng về mặt không gian của La Chinh thật quá diệu kỳ…” Ngọc Chích là vợ của Khổ Thụ, đương nhiên kiến thức không ít, hơn nữa bà còn từng dung hợp sức mạnh huyết mạch của góc vuông không gian. Thế nhưng độ thuần thục của La Chinh đối với không gian vượt xa khỏi sức tưởng tượng của bà, hắn đã đạt đến mức hạ bút thành văn, muốn gì làm nấy.

“Ở đó…” Khổ Thụ vươn một ngón tay ra chỉ. Ở giữa vùng đất sơ khai là những vòng tròn đủ màu đang nổi lơ lửng. Ông nói: “Ở đó có đủ mọi loại sức mạnh trong Thâm Không, đều do La Chinh nắm giữ”

“…” Ngọc Chích biết rõ sức mạnh Thâm Không đáng sợ cỡ nào. Sau khi nghe được những lời này, bà kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

La Chinh đưa ba người vào vùng đất sơ khai xong thì cũng không trở về ngay, hắn chồng chất không gian lần nữa và có mặt trên đỉnh của vùng đất sơ khai.

Hắn lại phóng Huyễn Không Thị Giác trong Tâm Linh Cực Thái ra, ý thức nhanh chóng lan tỏa. Sau khi ý thức chạm đến vùng đất Tuyệt Táng, La Chinh lặng lẽ tính toán thời gian rồi mới thu hồi ý thức về và quay về thế giới mẹ.

Sáu ngày sau, lính canh Tà Thần buồn chán nằm trên một sợi xích, đong đưa qua lại như thể đang nằm trên võng.

Chức trách của hắn ta chính là canh gác cho thế giới mẹ, triển khai Huyễn Không Thị Giác mọi lúc mọi nơi, bao phủ phạm vi hai mươi nghìn dặm xung quanh.

Ngay khi vùng đất Tuyệt Táng vừa xâm nhập tới, lính canh Tà Thần lập tức xoay người. Hắn ta thấy sâu trong hỗn độn hiện ra một kim tự tháp thật to, mà nó còn đang phóng to lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được! Điều này có nghĩa là tốc độ của kim tự tháp rất nhanh!

“Đây là muốn đụng thẳng vào à?”

Lính canh Tà Thần trợn mắt nhưng không hiểu sao lại lộ vẻ hưng phấn. Hắn ta rất thích tác phong của Hàng Cách Giả.

Hai mươi triệu dặm…

Mười lăm triệu dặm…

Mười triệu dặm…

Lúc vùng đất Tuyệt Táng chạm đến khoảng cách mười triệu dặm thì tốc độ bỗng chậm dần, toàn bộ kim tự tháp không ngừng tự xoay tròn và bắt đầu giảm tốc, cuối cùng dừng lại ở một nơi cách thế giới mẹ năm triệu dặm…

Lính canh Tà Thần khinh thường nói: “Đồ nhát cáy!”

Hắn ta thật sự hy vọng vùng đất Tuyệt Táng va chạm vào, thế giới mẹ bị quấy cho điên đảo, thiên hạ đại loạn, khi ấy hắn ta mới có cơ hội.



Sau khi xuất hiện, vùng đất Tuyệt Táng vẫn cứ giữ vững khoảng cách năm triệu dặm, không tiến lên thêm mà cũng không lui lại.

Dù là bên phía thế giới mẹ hay bên phía La Chinh thì đều vô cùng buồn bực.

Hàng Cách Giả ngàn dặm xa xôi chạy tới, không thể nào chỉ để khoe khoang.

Chỉ có điều, dựa theo nguyên tắc “Địch không động thì ta không động”, cả La Chinh và Tà Thần đều không làm ra bất kỳ phản ứng nào. Họ chỉ yên lặng chờ.

Kiểu chờ đợi này khiến mọi người đều cảm thấy giày vò.

Mười ngày sau, lại một viên Phong Thạch nữa giáng xuống.

Lúc trước, có một đợt Phong Thạch từng giáng lâm với mật độ khá dày đặc. Khi đó mọi người đều nghĩ rằng Chung Yên sắp xảy ra, nhưng rồi đột nhiên không có động tĩnh gì nữa. Không ngờ bây giờ lại có một viên Phong Thạch nữa giáng lâm đến thế giới mẹ, lần này tất cả mọi người đều căng thẳng!

Không lâu sau khi viên Phong Thạch này giáng lâm, toàn bộ thế giới hỗn độn cũng bắt đầu chấn động.

Lúc này mọi người đã hiểu tại sao vùng đất Tuyệt Táng vẫn luôn án binh bất động!

Đây là hạt cát cuối cùng trong đồng hồ cát.

Hàng Cách Giả đang chờ đợi Chung Yên giáng lâm!

Trong những kỷ nguyên hỗn độn trước, vào thời khắc cuối cùng, Chung Yên mang ý nghĩa tận thế đã đến. Mọi vật chất trong thế giới Hỗn Độn đều bị tẩy rửa, mỗi một kỷ nguyên hỗn độn chỉ có sáu sinh linh được chọn ra làm cổ thần hỗn độn, từ đó vượt qua một vòng kỷ nguyên hỗn độn và mở ra kỷ nguyên mới.

Từ xưa tới nay chưa từng có ai đối kháng với Chung Yên, tất cả các sinh linh trong hỗn độn đều xem việc đối kháng Chung Yên là mục tiêu cuối cùng.

Trong kỷ nguyên hỗn độn vòng này, họ có tự tin chống lại Chung Yên, thế nhưng bố cục đã có sự biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận