Bách Luyện Thành Thần

Chương 2206: Dung hợp linh hồn rừng rậm

“Bụp bụp bụp bụp bụp…”Đám mãnh thú kia hoàn toàn không có khả năng chống cự trước quả đấm của Vũ Thái Bạch.

Bọn chúng đã gặp phải đợt tấn công này ngay sau khi qua Tử Thiên Tuyệt Địa nên gần như không có thời gian phản ứng, bởi vậy con nào cũng biến thành một bãi máu.

Mãnh thú hơi yếu một tí thì đã bị xé nát ngay khi tiếp xúc với sóng xung kích từ đòn đấm của Vũ Thái Bạch.

Đến đại viên mãn cũng khó mà xử lý đám mãnh thú này.

Tịnh Vô Huyễn bên trong đình bát giác không khỏi líu lưỡi trước cảnh ấy.

“Tên này… quả là mạnh đến biến thái mà…”

Ban đầu Vũ Thái Bạch cũng rất mạnh, có điều sức mạnh của hắn không chênh lệch quá nhiều so với Tịnh Vô Huyễn.

Tịnh Vô Huyễn sẽ có khoảng bốn phần mười khả năng chiến thắng nếu gặp phải Vũ Thái Bạch trong sân đấu chúng thần.

Thế nhưng sức mạnh hiện tại của Vũ Thái Bạch đã kéo giãn khoảng cách với Tịnh Vô Huyễn, không còn gì nghi ngờ khi nói linh sơn Bất Chu chính là nguyên nhân khiến hắn mạnh lên.

“Sức mạnh có thể tăng nhanh đột ngột như vậy sau khi khống chế một cấm địa, không biết sau này tên Hàm An kia sẽ thế nào…” Tịnh Vô Huyễn đang suy tư thì bỗng cảm thấy dây câu trong tay run run.

Đôi mắt tròn của y lóe sáng, đột nhiên biến sắc: “Có phản ứng, Hàm An! Chú ý!”

Dây câu kia dài hơn chục nghìn dặm nhưng Tịnh Vô Huyễn vẫn có thể cảm nhận được sự rung động nhỏ bé từ nó.

Bong bóng cá trôi lơ lửng trên mặt nước hồ cách đó chục nghìn dặm bắt đầu nhấp nhô mãnh liệt!

Ngự Thần Phong ở trong hư không phía trên bong bóng cá thu hồi tất cả hơi thở của mình.

Hắn ta đã mai phục tại đây mấy ngày liền.

Thứ bọn họ muốn bắt vô cùng cẩn thận, chỉ cần làm ra một tí động tĩnh thì nó sẽ co mình sâu dưới hồ nước ngay.

Rốt cuộc đã đến lúc vật nhỏ dưới hồ mắc câu.

Ngự Thần Phong vẫn còn hơi căng thẳng, nếu tên này lại chạy thì sợ là bọn họ sẽ thất bại trong gang tấc mất!

“Ùng ục, ùng ục, ùng ục…”

Bong bóng cá phập phồng ngày một mãnh liệt, chứng tỏ động tác của vật nhỏ dưới hồ nước kia ngày càng mạnh.

Tịnh Vô Huyễn trong tiên phủ đứng dậy, cánh tay như ngó sen bỗng kéo cần câu thật mạnh, đồng thời truyền âm cho Ngự Thần Phong: “Chính là lúc này!”

“Roẹt!”

Dây câu khẽ rung, truyền sức mạnh về phía mặt hồ cách đó chục nghìn dặm.

“Phụt…”

Lúc bong bóng cá đang trôi trên nước bị giật lại cũng là lúc vật nhỏ màu vàng bên dưới cũng bị kéo lên theo.

Vật đó chỉ to bằng bàn tay và tròn vo như trái hồ lô, ở giữa hồ lô còn có hai chấm tròn nhỏ như mắt người, cộng thêm tay chân nho nhỏ quanh người làm nó trông như một đứa bé chưa hoàn toàn thành hình vậy.

Đó là linh hồn rừng rậm của rừng Lang Tuyền, đồng thời cũng là thứ mấu chốt để kiểm soát cấm địa này.

Hồ nước này nằm sâu trong rừng Lang Tuyền, xung quanh còn có vài hang ổ của mãnh thú lớn!

Toàn bộ mãnh thú trong rừng Lang Tuyền đều sẽ bị quấy rầy khi có người đến gần hồ nước.

Việc xử lý đám mãnh thú này không hề dễ dàng, hơn nữa nếu vùng xung quanh hồ có động tĩnh thì linh hồn rừng rậm sẽ chìm xuống dưới hồ nên không thể bắt được.

Cho nên lần trước bọn họ mới thất bại trong việc bắt lấy vật này.

Lần này nhờ có Hàm Cửu Di nên tất cả mãnh thú mới bị cản ở ngoài.

Vô số mãnh thú không ngừng bao vây quanh hồ nước, có điều dù động tĩnh lớn đến đâu thì cũng sẽ bị Tử Thiên Tuyệt Địa che giấu!

“Chính là lúc này!”

Vào giờ phút này, Ngự Thần Phong cũng vô cùng tập trung.

Đại sư huynh đã trả giá rất nhiều vì cơ hội lần này, nếu hắn ta làm hỏng thì kết cục sẽ thảm lắm…

Ngự Thần Phong vừa chui ra khỏi hư không thì lập tức đan hai tay lại rồi hướng về phía linh hồn rừng rậm!

“Vèo!”

Động tác của Ngự Thần Phong vô cùng nhanh, đợi linh hồn rừng rậm kia kịp phản ứng thì đã nằm trong tay hắn ta rồi.

“Chít chít chít…”

Vật nhỏ đó phát ra tiếng kêu hoảng hốt, cơ thể nhỏ bé bắt đầu uốn éo như điên.

Một tầng màng sáng màu vàng nhạt hiện ra quanh cơ thể làm nó trở nên trơn trượt hẳn, Ngự Thần Phong không cầm được nên đã để nó trượt khỏi tay!

“Muốn chạy hả?”

Ngự Thần Phong sầm mặt, đột nhiên bóp lấy không khí làm một khe hở không gian hình tròn lập tức xuất hiện xung quanh linh hồn rừng rậm.

Hắn ta hoàn toàn ngăn chặn không gian quanh linh hồn rừng rậm!

“Chít chít chít…”

Linh hồn rừng rậm cảm thấy không ổn bèn điên cuồng rít lên.

Vào giờ phút này, toàn bộ rừng Lang Tuyền đều sống lại.

Những cây đại thụ che trời cao hàng triệu mét lung lay mãnh liệt, mỗi một con sâu, mỗi một loài mãnh thú đều đỏ cả mắt.

Đám mãnh thú ấy nhào về phía hồ nước hòng giải cứu linh hồn rừng rậm nhưng Tử Thiên Tuyệt Địa đã đưa tất cả mãnh thú vào tiên phủ. Cho dù Vũ Thái Bạch là người đối mặt với bọn chúng nhưng vẫn cảm thấy áp lực tăng mạnh!

Thậm chí nước trong hồ cũng có ý thức của mình, nó hóa thành một thanh kiếm nước sắc bén và đâm thẳng về phía Ngự Thần Phong.

“Hừ!”

Ngự Thần Phong hừ lạnh, mặc cho kiếm nước đâm vào người mình, còn mình thì vươn tay bắt lấy linh hồn rừng rậm lần nữa.

Cùng lúc đó, hắn ta đánh ra hơn mười dấu tay phức tạp trong nháy mắt!

Mỗi một dấu tay đều sẽ hình thành một đường vân đặc biệt trong hư không.

Dấu tay càng nhiều thì sự ràng buộc trên mình linh hồn rừng rậm càng mạnh!

Sau khi Ngự Thần Phong đánh ra tất cả dấu tay, linh hồn rừng rậm rốt cuộc ngừng lại.

Lúc này Ngự Thần Phong mới tươi cười, khoanh chân ngồi giữa không trung và đưa linh hồn rừng rậm đến trước đan điền của mình.

“Vù…”

Một luồng sáng êm dịu bắn thẳng từ giữa hồ nước lên bầu trời.

Khoảng mười lần hô hấp sau, toàn bộ rừng Lang Tuyền cũng dừng lại.

Đám mãnh thú đang đỏ mắt bình tĩnh lại rồi quay đầu đi mất.

Hàm Cửu Di đứng trên ngọn cây thở phào nhẹ nhõm, việc điều khiển một cấm địa không phải là đơn giản.

Vũ Thái Bạch ở trong Tiên phủ thì đứng thở phì phò trên vũng máu, mùi máu tươi trên mảnh sân rộng xộc vào mũi, máu tươi cũng che khuất đầu gối của hắn. Có thể thấy hắn đã tiêu diệt bao nhiêu mãnh thú trong thời gian đó.

“Kết thúc rồi. A Phúc, để bọn La Yên, La Niệm ra đi” Tịnh Vô Huyễn cũng thở phào.

Ít nhất nhiệm vụ quan trọng mà sư phụ giao cho bọn họ đã hoàn thành.

Bọn La Niệm, Ninh Vũ Điệp, La Yên và Huân bị giam thật lâu trong tháp tu luyện rốt cuộc cũng được ra ngoài.

Chẳng qua bọn họ vừa mới ra ngoài thì đã bị dọa sợ bởi cảnh tượng máu me trước mắt.

“Không ngờ lại giết nhiều mãnh thú như vậy!” La Niệm ngạc nhiên.

Huân khẽ hít một hơi vì hơi nhớ mùi máu tươi từ việc giết chóc, đồng thời hỏi: “Thành công chưa?”

Tịnh Vô Huyễn khẽ gật đầu, kế đó khẽ chỉ tay vào không trung.

Một vầng sáng nhạt xuất hiện trong hư không, hình bóng của Ngự Thần Phong đã lặng lẽ xuất hiện trong vầng sáng ấy.

Ngự Thần Phong vừa dung hợp linh hồn rừng rậm nên khí chất thay đổi không ít, nhất là cặp lông mày đen dài nhiễm màu vàng nhạt của hắn ta.

Chẳng qua Ngự Thần Phong lại lộ ra biểu cảm kỳ quái, nói với Tịnh Vô Huyễn ngay: “Hình như ta nhìn thấy tên quái miệng rộng trong hầm ngục kia, chẳng phải gã đã được tiểu sư đệ thả ra rồi sao? Tại sao gã còn chạy vào rừng Lang Tuyền? Hình như gã còn dẫn một người phụ nữ theo nữa!”

Bởi vì Ngự Thần Phong đã kiểm soát rừng Lang Tuyền nên có thể biết mọi sự vật sự việc tại đây, do vậy hắn ta cũng phát hiện tên quái miệng rộng và Khê Ấu Cầm ở sát mép rừng.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận