Bách Luyện Thành Thần

Chương 2545: Phục Hi gào thét

Sau khi trở về đảo nổi, tâm trạng của các Xi Vưu Vệ đều thay đổiTuy lúc ở trong biển Chân Ý, La Chinh đã thăm dò được tin tức tộc Xi Vưu chiến bại và Xi Vưu bỏ mình, nhưng các Xi Vưu Vệ vẫn ôm hy vọng rất lớn đối với đại tù trưởng không gì không làm được của mình.

Sau khi tin tức này được chính Xi Vưu xác nhận thì họ cũng biết rằng đây là sự thật.

Nhóm Xi Vưu Vệ lão Kim và Phù Nhị vốn đang bức thiết muốn trở về thế giới mẹ, tìm kiếm người tộc Hữu Hùng còn sót lại, cho nên trong suốt khoảng thời gian này, bọn họ vẫn luôn tra xét phi thuyền Lăng Tiêu. Nhưng bây giờ trở về thế giới mẹ còn có ý nghĩa gì nữa?

Tuy Lê Lạc Thủy đã được gặp mặt phụ thân lần cuối, không còn gì để nuối tiếc, nhưng mỗi lần nhớ đến vận mệnh của Cửu Lê, lòng bà vẫn khó tránh khỏi sầu não.

Dù gì La Tiêu cũng không phải người Cửu Lê, dù ông làm mọi cách để an ủi nhưng vẫn không có hiệu quả là bao, cuối cùng chỉ có thể để Lê Lạc Thủy đi tìm Linh Thù tâm sự.

Sau khi Hàm Thanh Đế chết, Linh Thù cũng được tự do, thời gian qua nàng ta cũng ở lại đảo nổi.

Hiện tại, tuy thực lực của Linh Thù không hề thua kém Lê Lạc Thủy, nhưng hai người đã mất đi sự chống đỡ của thế giới bên trong cơ thể nên tu vi không thể tiến thêm được nữa.

Biện pháp thay đổi tình trạng này rất đơn giản, đó chính là giữ lại lửa ký ức rồi đi đầu thai, dùng một thân xác mới mở ra thế giới trong cơ thể, như vậy mới có cơ hội vượt qua biển Chân Ý, một lần nữa bước lên Bỉ Ngạn.

Trong khoảng thời gian này, Linh Thù vẫn luôn chuẩn bị cho việc đầu thai, không ngờ tỷ tỷ lại tìm tới nói về cái chết của phụ thân. Hai tỷ muội bi thương quá độ, chỉ có thể an ủi lẫn nhau.

Trong nhóm cường giả Bỉ Ngạn cảnh ở đây, chỉ có Minh Vi là tâm trạng vẫn khá ổn định.

Tuy nàng ta cũng đau lòng vì cái chết của Xi Vưu, nhưng trước lúc lâm chung ông đã yêu cầu đưa La Yên tới Lê Sơn, điều này cực kỳ đúng ý Minh Vi.

Lúc ở ngoại vực, nàng ta đã cảm thấy hứng thú với La Yên, nhưng bởi vì La Yên không thể đặt chân tới hỗn độn nên nàng ta vẫn không thể gặp mặt.

Sau khi tiến vào Thần vực, Minh Vi đã lập tức đi tìm La Yên, kiểm tra huyết mạch của nàng.

Huyết mạch được bảo tồn bằng Lục Văn Định Huyết Bí Chủng tất nhiên không thể tầm thường được.

Chỉ là Minh Vi có lòng muốn dẫn La Yên quay về Lê Sơn mà La Yên lại không hề có ý định này, nàng chỉ muốn ở lại Thần vực cùng phụ mẫu và La Chinh, đâu bằng lòng rời xa?

Nếu Xi Vưu đã đích thân ra lệnh, hẳn là chuyện này cũng có thể suy xét lại rồi.

Chỉ có điều mọi chuyện còn phải xem La Chinh sắp xếp như thế nào, và phải xem lựa chọn của Lê Lạc Thủy cùng La Tiêu.

***

Dưới đáy Hỗn Độn.

Sau khi ngục giam được mở ra, tất cả cường giả Bỉ Ngạn cảnh đều rời đi, chỉ có một phần hoang thần không muốn rời đi là vẫn còn ở lại, tiếp nối mở rộng phạm vi thế lực của các chủng tộc lớn.

Trên đỉnh một cốt tháp, một người áo đen ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Đám mây hỗn độn màu nâu như sương mù ngưng kết đang lơ lửng. Khi quan sát từ góc độ của hắn ta, tốc độ bay của mây hỗn độn cực kỳ chậm, nhưng hắn ta biết đó là vì mây hỗn độn quá lớn mới có thể tạo nên ảo giác này. Trên thực tế, tốc độ của nó không hề chậm.

Cùng trôi lững lờ như vậy còn có viên bảo thạch màu hồng trên bầu trời, đó chính là Thần vực đang gia tăng tốc độ rời đi. Thần vực trông có vẻ đang di chuyển chậm, nhưng tốc độ thực tế tương đối nhanh. Chiếc thuyền ấy đang không ngừng rời xa đáy Hỗn Độn.

“Rốt cuộc cũng rời đi, định trở về thế giới mẹ à?” Người áo đen khẽ thì thào.

Hắn ta xốc mũ áo đen lên, lộ ra mái tóc đen dài, dưới mái tóc rối bù là một gương mặt nam tính kiên cường.

Sau khi xác định Thần vực rời đi, người áo đen đi tới đỉnh cốt tháp, chạy ào xuống dưới dọc theo bề mặt cốt tháp.

Đi từ đỉnh xuống đáy tháp cần tới vài tháng, nhưng người áo đen tăng tốc chạy trên bề mặt cốt tháp, toàn thân biến thành một làn gió đen, lao xuống mặt đất bằng tốc độ mắt thường không thể nắm bắt.

Không tới mười hơi thở, hắn ta đã đi tới đáy cốt tháp.

Nện xuống đất với tốc độ cao như vậy, cho dù chỉ là một hạt bụi cũng sẽ chất chứa sức mạnh kinh khủng, huống chi là một người? Nếu không có biện pháp bảo hộ nào thì nhường ấy đủ để dưới đáy cốt tháp đập ra một cái hố to trăm nghìn mét!

Khoảnh khắc khi sắp rơi xuống mặt đất, tốc độ hắn ta đột nhiên ngừng lại. Mũi chân hắn ta gẫm nhẹ một cái trên không trung, khoảng không mà cặp chân kia đạp lên phát ra tiếng vỡ “răng tắc”, sau đó hắn ta nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Cuối cùng, người áo đen bay vút trên cánh đồng Vạn Cổ.

Suốt dọc đường, hắn ta đụng phải rất nhiều “âm nhân”, nhưng vừa nhìn thấy người áo đen thì đám âm nhân không có năng lực suy nghĩ kia đều bị hơi thở của hắn ta trấn áp, sợ hãi bỏ chạy.

Sau đó không lâu, người áo đen dừng lại trên một cánh đồng hoang. Hắn ta nhẹ nhàng nhấc chân và giẫm xuống một phát, toàn bộ cánh đồng lập tức rung chuyển, phát ra âm thanh “ầm ầm ầm”.

“Ông đây muốn rời khỏi nơi này rồi! Ngươi có nghe không!” Người áo đen hét lớn.

Cánh đồng Vạn Cổ yên tĩnh không một tiếng động, trên vùng đất bằng phẳng này ngay cả một ngọn núi cũng không có, đương nhiên không có ai đáp lời.

Người áo đen không cam lòng, lại đạp xuống thật mạnh.

Vô số hoang cốt bay tán loạn, tạo thành một cái hố to vài nghìn mét. Người áo đen tiếp tục hét: “Có nghe hay không! Tịch! Trả lời ta!”

Toàn bộ thế giới vẫn im lặng với hắn ta, hắn ta cảm giác mình tự nói tự nghe như một kẻ điên.

“Sự lựa chọn của ngươi chưa chắc đã chính xác. Trước khi hắn có được tiềm chất này, ta vẫn sẽ giúp hắn, nhưng sau khi hắn có được tiềm chất này rồi thì ta sẽ tìm cơ hội thay thế hắn” Người áo đen lớn tiếng gào lên.

Lần này, âm thanh của hắn ta càng lớn hơn.

Tiếng gào thét làm dấy lên từng đợt sóng khí, tạo thành một cơn lốc, cuốn bay hàng ngàn hàng vạn khối hoang cốt.

Chắc hẳn người áo đen cũng hiểu rõ “Tịch” không thể nào đáp lại mình, trong cơn tức giận liền giơ nắm đấm ra, ánh mắt tràn đầy oán hận: “Ngươi cứ nằm lại ở đây đi!”

Dứt lời, nắm đấm của hắn ta ngưng tụ ra dấu ấn hình bát quái và hung hăng giáng xuống.

“Ầm!”

Lần này, toàn bộ mặt đất khắp “ngục giam” cũng bắt đầu chấn động.

Cánh đồng Vạn Cổ dưới chân người áo đen lập tức giãn nở, mảnh đất rộng tới hàng chục triệu dặm bỗng chốc tăng thêm mấy chục nghìn mét. Trong lúc điên cuồng mở rộng, cánh đồng Vạn Cổ chợt nổ “đùng” một phát. Toàn bộ cánh đồng, kể cả những miếng hoang cốt không thể phá vỡ đều hóa thành bột mịn!

Nắm đấm này không chỉ hủy diệt cả cánh đồng Vạn Cổ mà còn đập ra một cái hố sâu đến hàng chục triệu mét!

Đầu lâu vẫn luôn chôn dưới cánh đồng Vạn Cổ này cuối cùng cũng lộ diện.

Xương sọ của một con thú khổng lồ đã mất đi toàn bộ da thịt nhưng vẫn tỏa ra khí tức cuồn cuộn, hốc mắt trống rỗng như đang muốn nói gì đó trong im lặng.

Người áo đen trừng mắt nhìn thú khổng lồ, cuối cùng vẫn không dám giẫm một bước lên đầu lâu mà lựa chọn rời đi.

Một lúc sau khi người áo đen rời đi, trong hốc mắt trống rỗng của đầu lâu thú khổng lồ bỗng phát ra tia sáng nhàn nhạt. Sau đó đầu lâu không ngừng chấn động và càng lún sâu xuống dưới hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận