Bách Luyện Thành Thần

Chương 3283: Thái Công Vọng

Đi dọc theo vùng đổ nát này một đoạn là nhìn thấy cây cột Tắc San ảm đạm mờ nhạt cách đó không xaLần đầu tiên La Chinh đi vào nơi này, đầu óc vẫn còn choáng váng, cuối cùng còn bị quái một mắt ở đây bắt được, lần này thì đã quen đường quen nẻo.

“Chít chít chít…”

Lúc La Chinh đi qua những thành thị đổ nát được hình thành bởi những mảnh vụn, một vài con quái một mắt chợt bò ra, con mắt trợn trừng lên nhìn chằm chằm La Chinh.

Lần này chúng nó đã không còn thái độ thù địch đối với La Chinh, chỉ có điều khi hắn đi qua, đám quái một mắt kia không ngừng nhảy ra khỏi những căn nhà đổ nát, vây xem hắn.

“Hơi thở của những sinh linh này thật đặc biệt” Nữ Oa nói.

Trải qua bao nhiêu thay đổi trong suốt nhiều kỷ nguyên Hỗn Độn như vậy, trong Bỉ Ngạn sinh ra đủ loại sinh mệnh, Nữ Oa và mọi người cũng đã từng thấy rất nhiều.

Những sinh linh đặc biệt thuộc văn minh Thanh Ngọc, văn minh Kim Loại, bọn họ đều đã từng gặp, sinh linh có kỳ quái đến mức nào cũng không thể khiến bọn họ lấy làm lạ.

Thật ra ngoại hình đám quái một mắt kia cũng rất “bình thường” nhưng lại ẩn chứa hơi thở vô cùng độc đáo, cùng loại với chân ý Tam Linh Kiến Vật mà La Chinh phát ra, nhưng dường như chỉ là một phần trong đó mà thôi…

“Chân ý Tam Linh Kiếm Vật được tạo thành từ ba loại năng lượng, có thể tùy ý đắp nặn hư không” La Chinh nói: “Nơi này có ba loại quái vật sinh sống, hình như Vô Ưu Vương đã chia ba loại năng lượng của chân ý Tam Linh Kiến Vật cho chúng nó”

“Hả?” Trong mắt Nữ Oa tràn đầy vẻ tò mò.

Trong những anh kiệt này, Nữ Oa là người có lòng hiếu kỳ lớn nhất. Đây cũng là lý do vì sao vị “Nữ Oa” trong thế giới mẹ lại cần cù khám phá, tìm kiếm Nhân tộc Bỉ Ngạn như vậy.

Nguyên Thủy Thiên Tôn không ngừng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư…

Xuyên qua vùng đổ nát này, tinh cầu nhỏ kia đã xuất hiện ngay trước mắt. Trên tinh cầu nhỏ kia có một pho tượng đứng sừng sững, chính là pho tượng của Vô Ưu Vương.

“Pho tượng này chính là Vô Ưu Vương” La Chinh giới thiệu.

Hơn ba mươi đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào pho tượng Vô Ưu Vương, bọn họ đều muốn xem rốt cuộc Vô Ưu Vương là nhân vật như thế nào. Trong Nhân tộc, nhân vật như vậy không thể là loại vô danh tiểu tốt được. Hơn nữa theo như lời kể của La Chinh, Vô Ưu Vương biết rõ mồn một về Đạo Chung Yên của Nhân tộc, kể cả chuyện nắm giữ những tín vật Bỉ Ngạn nào, do ai chấp hành, vân vân…

Mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía pho tượng, bầu không khí lập tức trở nên tĩnh lặng.

“…”

“…”

Im lặng hồi lâu, cuối cùng La Chinh đành lên tiếng trước: “Các vị có nhận ra là ai không?”

“Không biết…”

“Chưa bao giờ gặp người này!”

Bọn họ đều lắc đầu.

“Không sao, đợi sau khi nhìn thấy bản nhân thì sẽ có kết luận” La Chinh nhún vai, nhẹ nhàng nhảy lên tinh cầu nhỏ, lao thẳng về phía cây cột Tắc San.

Cung điện của Vô Ưu Vương nằm ở rìa cây cột Tắc San, muốn tìm được cũng không khó.

Chẳng bao lâu sau, La Chinh đã đi tới cửa cung điện, còn hư ảnh của nhóm Hậu Nghệ, Nữ Oa và mọi người lơ lửng trên đỉnh đầu La Chinh cũng đồng loạt lui về thế giới trong cơ thể hắn.

La Chinh vừa tới, trong cung điện lập tức có hai người đi lên đón, chàng trai thanh tú và cô gái quyến rũ này chính là hai vị đồ đệ của Vô Ưu Vương. Vô Ưu Vương dẫn theo các đồ đệ của mình thăm dò bên ngoài Hỗn Độn một thời gian dài, còn hai đồ đệ này thì ở lại trông coi. Bọn họ cũng xem như là người quen cũ của La Chinh.

“La Chinh huynh” Chàng trai thanh tú chắp tay với La Chinh.

La Chinh cũng chắp tay đáp lễ rồi hỏi: “Không biết sư tôn các ngươi – Vô Ưu Vương – có ở trong cung điện không?”

Vô Ưu Vương ở ngoài Hỗn Độn thăm dò đã lâu, phần lớn thời gian đều không có ở trong cung điện, muốn tìm ông cũng không dễ dàng.

“Đúng lúc sư tôn đang lĩnh hội bên trong cung điện” Chàng trai thanh tú đánh giá La Chinh một cái rồi hỏi: “La Chinh huynh nghe ngóng được tin tức Nhân tộc trong Bỉ Ngạn?”

Hai đồ đệ của Vô Ưu Vương đều lớn lên trong thế giới này, Bỉ Ngạn và thế giới Hỗn Độn đều chỉ tồn tại trong tưởng tượng, nhưng chuyện mà sư tôn vẫn luôn khắc khoải không yên, hai người đều biết rõ ràng.

“Ừ” La Chinh gật đầu.

Chàng trai thanh tú vui mừng ra mặt, sư tôn nghe được tin này nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.

“Ta đi mời sư tôn xuất quan!”

Chàng trai thanh tú xoay người rời đi, cô gái quyến rũ thì mời La Chinh vào cung điện ngồi đợi.

Chờ chừng mười nhịp thở, một người đã xuất hiện ngay bên cạnh La Chinh, kèm theo đó là tiếng cười sang sảng của Vô Ưu Vương: “Ha ha ha, La Chinh tiểu huynh đệ, ngươi mới rời đi chưa được bao lâu mà đã có được tin tức của Nhân tộc trong Bỉ Ngạn rồi sao? Không phải tin vịt chứ?”

Trên mặt Vô Ưu Vương mang theo vẻ chờ mong, nhưng vẻ hoài nghi lại còn nhiều hơn.

Lúc trước Vô Ưu Vương đã tìm hiểu được vài việc thông qua La Chinh, Thanh Ngọc Chi Linh và 9527.

Tại Bỉ Ngạn luôn có tung tích vụn vặt của Nhân tộc, nhưng vì tránh né đối thủ, Nhân tộc ẩn náu vô cùng nghiêm ngặt, ít nhất văn minh từng nằm trong nhóm mười văn minh đứng đầu như văn minh Thanh Ngọc cũng chưa từng phát hiện tung tích của bọn họ.

Khả năng La Chinh tìm được Nhân tộc Bỉ Ngạn là cực kỳ nhỏ.

“Không phải tin vịt” La Chinh mỉm cười.

Vô Ưu Vương chăm chú nhìn La Chinh một lúc, ý cười trên mặt dần dần trở nên thận trọng. Ông phát hiện ra trong cơ thể La Chinh ẩn chứa rất nhiều linh hồn!

“Vù…”

Nữ Oa, Phục Hy, Hậu Nghệ, Đế Tuấn, Cộng Công, Chúc Dung…

Những anh kiệt Nhân tộc trong quá khứ đều lơ lửng trên đỉnh đầu La Chinh, cuối cùng là Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Thấy những người này đồng loạt xuất hiện, Vô Ưu Vương há hốc mồm, sững sờ bất động một chỗ.

Những người khác không lên tiếng, chỉ nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Ta nghe La Chinh kể lại, ngươi cực kỳ quen thuộc với Đạo Chung Yên của chúng ta năm đó, trong tộc chúng ta cũng tuyệt đối không phải dạng vô danh, ba chữ Vô Ưu Vương này không phải tên thật, ngươi… rốt cuộc là ai?”

“Bịch!”

Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa dứt lời, Vô Ưu Vương đã quỳ gối trước mặt La Chinh. Hành động như vậy khiến La Chinh giật mình một cái.

“Sư tôn!” Vô Ưu Vương dập đầu sát đất rồi mới gọi một tiếng, vẻ mặt đầy kích động.

Hai vị đồ đệ của Vô Ưu Vương cũng bị dọa sợ, bọn họ chưa bao giờ thấy Vô Ưu Vương kích động như vậy.

Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn nhìn chằm chằm Vô Ưu Vương bằng ánh mắt lạnh nhạt.

Năm đó ông từng thu nhận mười hai đệ tử thân truyền, chỉ có mười hai đệ tử thân truyền này mới có thể gọi ông một tiếng sư tôn. Trận chiến Chung Yên năm đó có người đã chết, có người đã rời đi, nhưng ông vẫn nhớ rõ mặt các đệ tử của mình.

Người này rốt cuộc là ai…

Thấy vẻ bối rối của Nguyên Thủy Thiên Tôn, lúc này Vô Ưu Vương mới nhớ ra mình đã thay đổi dung mạo vô số năm.

Hơn một ngàn kỷ nguyên Hỗn Độn, ngay cả hơi thở của mình cũng đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, sư tôn không nhận ra cũng là chuyện bình thường.

Ông đưa tay phất nhẹ một cái lên mặt mình, kích hoạt chân ý Tam Linh Kiến Vật, dung mạo bắt đầu thay đổi, cuối cùng hóa thành bộ dạng ban đầu.

“Khương Thượng?”

“Thái Công Vọng? Sao lại là thằng nhóc này…”

“Vậy mà lại là Khương Tử Nha, ngươi không chết?”

Sau khi khôi phục dung mạo vốn có, mọi người lập tức nhận ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận