Bách Luyện Thành Thần

Chương 3840: Lối vào biến mất

Lúc trước Khổ Thụ dùng “Tiết trưởng lão” để bình ổn trái tim của mọi người, bao gồm cả các Nhân Linh trong Đại Sai Tưởng viện và những người ở vùng đất sơ khai. Nhưng bọn họ có ai không phải là hạng thông minh nhanh trí đâu, chưa nói đến việc liệu Tiết trưởng lão có còn sống hay không, mà khả năng La Niệm tìm ra Tiết trưởng lão trong Thâm Không là rất nhỏ, huống chi còn phải lấy được vật kia. Chuyện này ảo như là hoa trong gương trăng trong nước vậyDù hy vọng có nhỏ đến mấy thì vẫn là hy vọng, khoảng thời gian qua mọi người rất ít khi nhắc đến La Niệm, nhưng trong lòng ai cũng nghĩ về cậu cả.

Vì vậy, Hoa Thiên Mệnh mới có chút phản ứng thôi là họ đã vội vàng tụ lại.

Hoa Thiên Mệnh rõ ràng cảm nhận được Cô kiếm rung lên lần thứ hai, sau đó là lần ba, lần bốn… Hắn ta giải nghĩa tiết tấu ra thành câu chữ.

“Ta – về – rồi…” Hoa Thiên Mệnh nói.

Cả nhóm người trên đài Phỉ Thúy quay sang nhìn nhau, trên mặt toàn là vẻ vui mừng.

La Chinh hỏi thẳng Hoa Thiên Mệnh: “Niệm Nhi, con có đưa Tiết trưởng lão về không?”

Tất cả mọi người đều giữ yên lặng để không ảnh hưởng Hoa Thiên Mệnh tiếp nhận tín hiệu từ bên kia.

Một lát sau, Hoa Thiên Mệnh nói: “Không có”

Mấy người xung quanh đều tỏ vẻ thất vọng, còn La Chinh thì nhíu mày không nói gì.

Khổ Thụ đổi cách hỏi: “Ngươi không gặp được Tiết trưởng lão sao? Có lấy được vậy kia không?”

Dù mọi người không còn ôm hy vọng gì nữa nhưng vẫn chăm chú nhìn Hoa Thiên Mệnh.

Thấy tất cả đều nghiêm túc nhìn trừng trừng mình như thế, Hoa Thiên Mệnh thấy hơi mất tự nhiên. Nhưng khi hắn ta nhận được câu trả lời của La Niệm thì không còn đoái hoài gì đến mấy chuyện nhỏ đó nữa, hắn ta vội reo lên đầy hớn hở: “Cậu ta đã gặp Tiết trưởng lão, và cũng lấy được cả vật kia…”

“Ồ!”

Tất cả mọi người trên đài Phỉ Thúy đều hưng phấn không thôi, cả ba đại cổ thần hỗn độn cũng không ngoại lệ. Sào huyệt đang chứa thân hình khổng lồ của họ cũng lung lay theo, thậm chí mọi người trong Lê Sơn còn cảm thấy cả ngọn núi đang lắc lư từng nhịp…

“Suỵt, cậu ta vẫn đang nói” Hoa Thiên Mệnh nói.

Ngay giây trước không khí còn đang bùng nổ, sang giây sau mọi người đã im phăng phắc không phát ra chút âm thanh nào, song tâm trạng của họ thì đang cực kỳ kích động.

“Ta đã lấy được Thiên Hoàn Trượng, Tiết trưởng lão không có cách đi đến Chủ Giới nên chỉ có thể ở lại Thâm Không. Bây giờ ta và Khương Tử Nha cùng quay về thế giới Hỗn Độn, ư hư…” Hoa Thiên Mệnh tiếp tục truyền lại lời La Niệm.

Nghe được tiếng “ư hư” cuối cùng kia, cả nhóm La Chinh đều dở khóc dở cười.



Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi trên Thánh Trụ, La Niệm lập tức đi cùng Khương Tử Nha trở về.

Thế giới hỗn độn còn cách Thánh Trụ một khoảng khá xa, khi trước La Niệm kéo theo Khương Tử Nha vừa đi vừa mò mẫm, còn bây giờ Khương Tử Nha đã hoàn toàn thích ứng với Chủ Giới, mà La Niệm thì thực lực tăng cao, đương nhiên tốc độ quay về của họ nhanh hơn nhiều. Hai người trực tiếp nhảy xuống khỏi đỉnh Thánh Trụ như hai con chim én nhanh nhẹn.

“Vèo vèo…”

Mấy canh giờ sau, hai người đã quay về thảo nguyên ban đầu. Họ băng qua thảo nguyên, vượt qua một con sông là sẽ tiến vào một ngọn núi sâu, mà lối vào không gian Tắc San thì nằm ngay trong ngọn núi ấy.

Lúc hai người họ đang dùng thuật phi hành trên thảo nguyên thì bên dưới bỗng có động tĩnh khác thường.

“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…”

Dường như trong thảo nguyên đang có rất nhiều thứ gì đó dài nhỏ đang lướt qua thật nhanh, La Niệm cùng Khương Tử Nha gần như đồng thời cảm giác được.

“Là gì vậy? Rắn à?” Khương Tử Nha nhướng mày.

Mặc dù ông đã tiến hành Hồn Cách Chuyển Sinh nhưng ông phải chống lại áp lực của thế giới Huyền Lượng nên không thể phóng thần thức ra.

“Không phải, là mấy cái xúc tu kia” La Niệm đáp.

“Vậy thì được” Khương Tử Nha gật đầu.

Khương Tử Nha từng giết những sinh linh giống xúc tu kia trong không gian Tắc San, chúng không quá mạnh.

“Vụt vụt vụt…”

Đám xúc tu lao đi vùn vụt trong thảo nguyên, cùng hội tụ về phía La Niệm và Khương Tử Nha.

Khi chúng đồng loạt xông lên, Khương Tử Nha đột nhiên tái mặt. Số lượng của xúc tu e là phải có đến vài trăm nghìn, chúng xông lên cùng lúc như vậy trông không khác gì đám mây đen đang từ từ dâng lên…

“Hây!”

Khương Tử Nha rút roi Đả Thần ra rồi quất mạnh xuống dưới.

“Vèo vèo vèo vèo vèo vèo…” Vô số bóng roi khuếch tán hệt như vầng sáng vàng nở rộ ra, quất đám xúc tu kia thành từng mảnh.

Mặc dù uy lực của roi Đả Thần không tệ, nhưng sau khi quất chúng thành mảnh vụn hay thậm chí thành bột phấn, chúng vẫn có thể duy trì sức sống mãnh liệt. Khương Tử Nha đã từng được chứng kiến sức mạnh sinh mệnh kinh khủng ấy rồi.

Nhìn dáng vẻ bận rộn của Khương Tử Nha, La Niệm chỉ nhẹ nhàng giơ Thiên Hoàn Trượng lên và nói: “Tiêu diệt chúng”

Một phần sức mạnh trong cơ thể La Niệm bị rút đi, hai mặt kính to lớn xuất hiện ngay giữa trời, một cái thì từ dưới chân La Niệm hướng xuống dưới, cái kia thì từ mặt đất kéo lên trên.

Chỉ trong vòng vài hơi thở, hai mặt kính đã chạm vào nhau và hình thành một sợi dây nhỏ. Sợi dây nhanh chóng thu ngắn lại rồi cuối cùng biến mất hoàn toàn… Đương nhiên là toàn bộ vật chất ở giữa hai mặt kính ấy cũng đều biến mất theo.

Khương Tử Nha thấy cảnh này thì nuốt nước miếng một cái, nói: “Năng lực này bá đạo quá…”

Khương Tử Nha từng được chứng kiến đủ loại thủ đoạn đi ngược với lẽ thường ở trong thế giới hỗn độn, nhưng khi mang ra so sánh với Thiên Hoàn Trượng trong tay La Niệm thì đều như trẻ nhỏ gặp người trưởng thành. Thiên Hoàn Trượng chính là quy tắc trên mọi quy tắc.

Sau khi giải quyết xong đám xúc tu, bọn họ tiếp tục quay về thuận theo dòng sông, tiến thẳng vào trong núi sâu.

Dù đã rời đi khá lâu nhưng La Niệm nhớ rất rõ con đường trở về. Cậu đi thẳng xuống men theo một con đường ở sườn núi, được vài trăm mét thì đứng lại trước một vách núi.

“Đến rồi” La Niệm nói.

Mặc dù “hang động” không gian Tắc San này là do Khương Tử Nha đào bới ra, nhưng trước đây ông không có Hồn Cách Chuyển Sinh nên bản thân ông cũng không biết vị trí cụ thể nằm ở đâu, mỗi lần ra vào đều phải dùng dây thừng buộc mình thật chặt.

Khương Tử Nha tìm kiếm dựa trên vị trí mà La Niệm chỉ nhưng chẳng thấy gì cả, đó chỉ là một vách núi lạnh buốt mà thôi.

“Niệm Nhi, có phải con nhớ nhầm rồi không, cửa vào không có ở đây…”

“Sao thế được?” La Niệm tỏ vẻ không hiểu.

Cậu tiến lên tìm kiếm một lúc, vẻ mặt càng lúc càng quái lạ: “Không thể thế được. Ở đây có một thềm đá, bước lên thềm đá này là vào được hang động kia rồi. Thềm đá còn đây mà hang động thì không thấy đâu?”

Thấy thái độ tự tin chắc chắn của La Niệm, Khương Tử Nha cũng nhận ra đã có vấn đề gì đó xảy ra. Hai người họ đi một vòng quanh vách núi và tìm từ trên xuống dưới nhưng vẫn không thấy được cửa vào kia!

“Cửa vào biến mất rồi” La Niệm nhìn vách núi, nói.

“Ta đã đào ra cửa vào này từ rất lâu rồi, nó chưa biến mất bao giờ cả, có phải chúng ta nhầm lẫn gì rồi không?” Khương Tử Nha vẫn thấy hơi nghi ngờ, có lẽ họ đã tìm nhầm ngọn núi.

“Không đâu!”

La Niệm nói chắc như đinh đóng cột, vừa dứt lời cậu còn nhẹ nhàng nhảy lên, đối mặt với vách núi và nói: “Nếu thế giới hỗn độn nằm ngay trong núi này, vậy ta cho nổ ra một lối vào là được!”

“Roẹt!”

“Ầm!”

“Ùng ùng ùng…”

Bây giờ La Niệm có sức mạnh của cường giả đỉnh cao của Dưỡng tộc, mặc dù cú đấm vừa rồi chưa ra hết sức nhưng uy lực cũng mạnh đến đáng sợ, toàn bộ dãy núi đều vì thế mà rung lên, còn vách núi trước mắt thì nứt ra một cái khe thật lớn. Một hang động to xuất hiện ngay đằng sau khe nứt, nhưng phía sau hang động này vẫn là đá núi, còn lối đi mà La Niệm hy vọng sẽ hiện ra thì không thấy tăm hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận