Bách Luyện Thành Thần

Chương 3893: Không có cách giải

Hàng Cách Giả co đầu rút cổ bên trong ánh sáng đen, nhìn thế giới ngăn thứ ba từ từ hạ thấp thành thế giới Bích, cả người gã đều toát ra cảm xúc khoái tráBị thất bại trong tay một kẻ loài người, không những thế còn là con người của thế giới ngăn thứ ba, thật uất nghẹn quá mà!

Gã muốn báo thù!

“Ha ha ha… Tốc độ hạ thấp sẽ càng lúc càng nhanh hơn! Bây giờ ta đã có được năng lượng Cực Thái hoàn chỉnh, không chỉ có thế giới ngăn thứ ba này sẽ bị vỡ nát thật nhanh mà các thế giới ngăn thứ ba, ngăn thứ tư, ngăn thứ năm khác đều sắp tan rã ra thành thế giới Bích! Đám rác rưởi các ngươi không còn đường nào để trốn nữa đâu! Đám sâu kiến, giun bọ, sinh vật đơn bào nhỏ bé…”

Lúc Hàng Cách Giả đang liến thoắng không ngừng thì Tà Thần vươn tay bắn một sợi dây leo màu tím ra.

“Vèo…”

Dây leo màu tím xuyên thẳng qua ánh sáng đen, giết chết Hàng Cách Giả.

“Ngoại trừ lắm lời mắng chửi người khác không ngừng thì ngươi không hề có sức đánh trả, ngươi mới thật sự là rác rưởi ấy” Tà Thần cãi lại.

“Vù!”

Ánh sáng đen rung nhẹ, Hàng Cách Giả lại sống lại ở trong đó.

Gã biết rõ mình không đánh lại Tà Thần, cũng may ánh sáng đen đã ban cho gã cơ hội sống lại vô tận.

“Sau khi hạ thấp, cuối cùng các ngươi sẽ hóa thành hư vô, bị nhấn chìm trong quá khứ! Chỉ có ta mới tồn tại mãi mãi… Loài người nhỏ bé…”

“…”

Tà Thần thật sự đã hơi bực rồi.

“Đường đường là Hàng Cách Giả mà ồn ào đến vậy à. Đúng là bất lịch sự! Câm miệng cho ta!”

“Soạt!”

Từng sợi băng mảnh chui ra từ trong tay Tà Thần, bắn vào trong ánh sáng đen rồi sau đó lập tức xoắn bện lại, hòa làm một thể với ánh sáng đen, cuối cùng đóng băng ánh sáng đen lại.

Cả Hàng Cách Giả cũng bị đóng băng trong đó.

Sợi băng này là “Lãnh Tương” trong thế giới ngăn thứ mười, tầng cấp năng lượng rất cao.

Tất nhiên Hàng Cách Giả có thể dựa vào năng lượng vô hạn để phá hủy Lãnh Tương, nhưng cần tốn khá nhiều thời gian mới làm được, đương nhiên bây giờ gã không thể mở miệng chửi mắng.

Sau khi nhốt kín Hàng Cách Giả rồi, ánh mắt Tà Thần mới tập trung nhìn sang lớp mỏng trong suốt kia. Hắn ta hỏi La Chinh: “Thật sự không có cách nào đảo ngược hạ thấp à?”

“Theo ta được biết thì không” La Chinh lắc đầu.

Tà Thần gật gật đầu, tin La Chinh. Bọn họ cùng rơi vào trong một tình thế nguy hiểm, tạm thời đang đứng trên cùng một lập trường, La Chinh không cần phải lừa gạt hắn ta.

“Đưa năng lượng vào thì sao?” Tà Thần hỏi.

“Ngươi có thể thử” La Chinh nói.

Khi xưa Tòng cũng từng làm đủ mọi biện pháp để ngăn chặn việc hạ thấp nhưng chưa bao giờ thành công. La Chinh không cảm thấy Tà Thần có thể làm được.

Tà Thần suy nghĩ một lúc rồi vươn tay sờ lên lớp mỏng trong suốt kia.

Ngay khoảnh khắc khi ngón tay hắn ta chạm đến lớp mỏng, ngón tay hắn ta lập tức bị một luồng sức mạnh cực lớn đè ép.

Móng tay, da, xương, máu… Tất cả đều hóa thành lớp mỏng và không một chi tiết nào rõ ràng.

Tà Thần rút tay ra như thể không thấy đau đớn gì. Hắn ta đánh giá ngón tay đứt gãy của mình một chút rồi nhìn sang một mớ hỗn loạn móng tay da xương bằng phẳng kia, hỏi: “Ngón tay của ta bị hạ thấp rồi à?”

“Đúng vậy” La Chinh gật đầu, trả lời chắc nịch.

Cảnh tượng này khiến La Chinh nhớ đến bức tranh bất hủ.

Trong bức tranh bất hủ, La Chinh cũng bị biến thành một bức vẽ trên tranh, nhưng đó chưa phải là hạ thấp đúng nghĩa mà cùng lắm chỉ là một thủ đoạn bắt chước mà thôi.

Hạ thấp thật sự là giống như ngón tay của Tà Thần, từ trạng thái ngăn thứ ba hạ xuống hẳn thành ngăn thứ hai. Mà trong quá trình hạ xuống này, tất cả mọi thứ đều sẽ bị phá hủy, không thể nào giống như trong bức tranh bất hủ, mọi người vẫn có thể biến thành một bức tranh mà nhảy nhót tưng bừng.

Nhìn theo góc độ này thì Hàng Cách Giả nói không sai, một khi hạ thấp bắt đầu thì mọi người rồi sẽ hóa thành hư vô hết.

“Sức mạnh hạ thấp rất mạnh, nhưng chưa chắc đã mạnh bằng ta!”

Tà Thần vừa nói dứt lời, trong cánh tay hắn ta bỗng tuôn ra năng lượng kinh khủng.

Từng lớp năng lượng màu đen bọc lấy mu bằn tay hắn ta, hình thành lớp giáp xác dày nặng hệt như vảy rồng.

“Đây là năng lượng trong thế giới ngăn thứ mười một. Trong thế giới ngăn thứ mười một có bốn loại năng lượng Tần do bốn chủng tộc khác biệt nắm giữ. Lớp vỏ trông giống vảy rồng này chính là tộc Quỷ Thủ có lực phòng ngự mạnh nhất” Tòng lên tiếng giải thích trong đầu La Chinh, hắn ta bắt đầu trở nên có sức sống hơn.

“Lớp vỏ này có thể ngăn chặn hạ thấp à?” La Chinh hỏi.

“Không” Tòng đáp chắc nịch.

Trong lúc hai người nói chuyện, Tà Thần lại vươn tay chạm vào lớp mỏng trong suốt lần nữa.

“Kít kít kít…”

Một loạt âm thanh chói tai vang lên, lớp vảy trên tay Tà Thần và lớp mỏng trong suốt chồng lên nhau.

Lớp vảy này rất cứng, dù đối mặt với lực hạ thấp không màng lý lẽ kia, nó vẫn duy trì hình dạng vốn có của mình. Nhưng điều này chỉ kéo dài trong vỏn vẹn nửa hơi thở.

Lớp vảy vặn vẹo từng chút một rồi tan ra, nhanh chóng bị lực hạ thấp ép vào thế giới Bích, cả một nửa cánh tay của Tà Thần cũng bị hạ thấp theo.

“Năng lượng Tần cũng không chặn được hạ thấp…” Tà Thần khẽ nheo mắt lại, trên mặt toát lên vẻ thận trọng.

Ở phần tay cụt của hắn ta nhanh chóng mọc ra một cánh tay mới.

“Cánh tay mới” này nhìn không khác gì tay thường, nhưng thực chất nó được hình thành từ năng lượng của thế giới ngăn thứ mười hai.

Thế giới ngăn thứ mười hai chỉ còn lại hai loại năng lượng, một loại là “Sáng Tạo Tiêu” và một loại là “Hủy Diệt Tiêu”.

Hai loại năng lượng này đều không có giới hạn tối đa, ví như “Sáng Tạo Tiêu” có thể biến ra vật kiên cố nhất mà không thèm kiêng dè điều gì. Cánh tay mới của Tà Thần được hình thành từ Sáng Tạo Tiêu.

“Xì xì xì…”

Cánh tay này kiên trì được trong lớp mỏng trong suốt khoảng năm hơi thở, cuối cùng nó vẫn không thể thoát khỏi số phận bị hạ thấp. Sau một trận rung lắc cùng tiếng động “răng rắc”, bề mặt cánh tay vỡ vụn và sụp đổ cuối cùng vẫn bị ép tiến vào thế giới Bích.

Ánh mắt Tà Thần lộ ra vẻ kinh ngạc, gương mặt hơi cứng lại.

Lẽ nào thật sự như La Chinh nói, không có cách nào ngăn chặn hạ thấp cả?

Sau khoảng thời gian thử nghiệm vừa rồi, đường kính của lớp mỏng trong suốt đã mở rộng ra năm, sáu lần, đạt tới độ rộng một trăm mét.

Nếu mang ra so với toàn bộ thế giới hỗn độn thì độ rộng một trăm mét này chẳng có chút ý nghĩa gì, nhưng Hàng Cách Giả đã nói tốc độ mở rộng sẽ tăng lên theo cấp số nhân, họ không còn nhiều thời gian nữa.

“Bất cứ cái gì cũng đều có cách giải, trên thế giới này không có gì mà ông đây không đối phó được!” Tà Thần bỏ lại câu nói này rồi thi triển dịch chuyển không gian và biến mất.

La Chinh lơ lửng trong hư không, nhìn chăm chú một lúc rồi cũng dùng dịch chuyển không gian để quay về Tiên Phủ.

Mấy người Nữ Oa trong Tiên Phủ không biết rõ tình hình chiến đấu bên ngoài, La Niệm vừa thấy phụ thân mình bèn sải bước đến hỏi: “Phụ thân, sao rồi?”

“Hàng Cách Giả bị phong ấn rồi” La Chinh đáp.

Nghe được đáp án này, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ vui mừng, thế nhưng câu nói tiếp theo của La Chinh lại khiến vẻ mặt họ cứng ngắc lại: “Người phong ấn Hàng Cách Giả không phải là ta, mà là Tà Thần”

“Tà Thần!”

“Sao lại là hắn?”

“Toàn bộ thế giới mẹ đều bị đập nát rồi mà, Tà Thần còn có bản lĩnh này sao?”

Mấy người Phục Hy đều tỏ vẻ không hiểu gì.

“Thực lực của hắn hơn hẳn ta, cũng hơn hẳn Hàng Cách Giả” La Chinh nở nụ cười khổ đầy bất đắc dĩ.

“Cái gì…”

Mọi người giật bắn mình.

La Chinh và Hàng Cách Giả đã mạnh đến mức họ không thể nào hiểu được rồi, vậy mà Tà Thần còn vượt hơn hẳn hai người này. Đây là khái niệm gì chứ?

Mà quan trọng là xưa nay Tà Thần và La Chinh không hợp nhau, nếu Tà Thần mạnh đến vậy thì sao có thể tha cho La Chinh?

“Tà Thần không ra tay với ngươi sao?” Nữ Oa hỏi một câu đi vào trọng tâm.

“Không” La Chinh lắc đầu.

“Tại sao?” Nữ Oa lại hỏi.

Với tính cách của Tà Thần thì việc làm này là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

“Bởi vì chẳng có ý nghĩa gì cả. Thế giới đã bắt đầu hạ thấp rồi, tất cả chúng ta đều sẽ chết” La Chinh bình tĩnh đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận