Bách Luyện Thành Thần

Chương 2062: Hy vọng bé nhỏ

Theo Vũ Thái Bạch thấy, La Yên chính là hy vọng lớn nhất trong Đạo TranhKiếm Vô Ngân không biết tình hình thật sự bên trong La gia, do đó, thấy Vũ Thái Bạch coi trọng La Yên như vậy thì đương nhiên cả ông lẫn Kiếm Lôi Đình cũng đều cực kỳ chú ý đến nàng.

Về phần La Chinh…

Việc hắn ngưng tụ ra phân thân lúc trước thật sự rất đáng ngạc nhiên!

Điều đó chứng minh La Chinh đã lĩnh ngộ được chân ý của đạo nào đó đến mức độ cực kỳ sâu sắc!

Nhưng vào thời điểm này, rất khó để bù đắp sự chênh lệch về tu vi.

Như Vũ Thái Bạch đã nói, La Chinh còn chẳng thể phi hành trên không, lại tính cưỡi phi kiếm của Kiếm tộc để mà lập kỷ lục ư…

Cho nên bọn họ không gửi gắm quá nhiều hy vọng vào La Chinh.

Khi La Yên khắc tên của mình ở mức chín mươi hai trượng, Vũ Thái Bạch và Kiếm Vô Ngân đều thở phào nhẹ nhõm vì tưởng rằng đã ăn chắc rồi.

Thế nhưng bây giờ hy vọng của bọn họ đã tan vỡ!

Dựa vào một bộ Ly Tán Tụ Linh Châm, Đông Phương Quỷ đã thoải mái vượt qua kỷ lục của La Yên.

“Giờ làm sao đây?” Kiếm Lôi Đình vốn tính nóng nảy, vừa đi qua đi lại trước mặt hai người còn lại vừa hỏi.

Chẳng lẽ phải để cho người của Đông Phương gia nắm giữ truyền thừa trong vùng đất Đạo Tranh như vậy ư?

Sau này Kiếm tộc sao có chỗ dung thân…

Cảnh tượng trước mắt họ lúc này sẽ sinh ra ảnh hưởng sâu sắc đến kết cấu và cả tương lai của Thần vực.

Bất kể ra sao, bọn họ đều không thể chấp nhận kết quả như vậy!

“Không biết truyền thừa của cường giả Bỉ Ngạn cảnh là gì, đừng nói là để Đông Phương gia kiểm soát luôn Nhược Mộc nhé?” Kiếm Vô Ngân cười khổ, nếu vậy thì e rằng Kiếm tộc sẽ bị trục xuất khỏi vùng đất không chiến tranh.

Nét mặt Vũ Thái Bạch cứng đờ, hai mắt nhìn lom lom vào tấm bia đá xanh: “Còn có hy vọng… Còn một chút hy vọng!”

Trên tấm bia đá, La Chinh lại bắt đầu cưỡi phi kiếm bay lên trên.

Thiếu niên đã được hắn ta chỉ dẫn từ lúc còn trong vũ trụ vẫn chưa bỏ cuộc.

Cho dù hắn chỉ là chân thần cấp thấp, cho dù hắn không thể phi hành bằng chính năng lực của mình nhưng hắn vẫn là hạt giống mà sư tôn để lại.

Hắn đã nẩy mầm, đâm chồi và trở thành một cây non khỏe mạnh.

Chỉ cần tưới thêm chút nước thì hắn sẽ hóa thành đại thụ che trời!

Thế nhưng La Chinh còn chưa vào linh sơn Bất Chu nên mất đi cơ hội được tưới tắm!

Có điều tên nhóc này vẫn lớn lên một cách mạnh mẽ, có lẽ hắn thật sự có thể sáng lập kỳ tích chăng?

“Ca ca bắt đầu lao lên rồi” La Yên ngước nhìn La Chinh: “Cố lên, ca ca!”

Kiếm Ngao ngẩng đầu nhìn La Chinh từ từ tăng tốc, vẻ mặt vốn khó coi cũng dần hiện lên vẻ chờ mong mãnh liệt.

Kiếm Ngao khác hẳn đám người Vũ Thái Bạch.

Lúc chém xà linh, bọn họ không bố trí mắt Động Sát nên Vũ Thái Bạch không biết uy lực từ nhát kiếm của La Chinh.

Theo Kiếm Ngao thấy, nhát chém bùng phát của La Chinh có thể chém cả đại viên mãn, quả thực khó mà tưởng tượng nổi.

Người khó tin như thế mà chỉ đạt đến độ cao hơn bảy mươi trượng trên tấm bia đá thôi ư? Có đánh chết Kiếm Ngao cũng không tin.

“Về bản chất, áp lực này được hình thành từ ý của Đạo Tranh…” La Chinh đứng trên phi kiếm, lòng tĩnh lặng như nước.

Người ngoài cho rằng giới hạn của hắn là bảy mươi trượng nên mới mãi không tiến lên tiếp được, thực ra La Chinh đang phân tích cấu tạo của áp lực ấy!

“Có điều chân ý thiện niệm và chân ý ác niệm đã hoàn toàn hòa vào nhau…”

“Xem ra mỗi loại chân ý của đạo đều có tác dụng riêng, không biết chân ý nhất niệm thiện ác có tác dụng gì nhỉ?”

Chân ý của đạo không phải là một loại thần thông mà là một sự lĩnh ngộ triệt để trong hỗn độn.

Nói cách khác, chân ý của đạo giống như nền móng hơn.

Sau khi đặt nền móng tốt và hóa ra thuyền chân ý thì sẽ có thể vượt qua biển chân ý mênh mông vô bờ để cập bến tại bờ bên kia.

Mỗi một loại chân ý sẽ đúc nên những nền móng khác nhau.

Về bản chất, chân ý đạo pháp tự nhiên của La Chinh là thuận theo tự nhiên và tuân theo vạn pháp của tự nhiên.

Cho nên chân ý đạo pháp tự nhiên dễ dàng dung nhập vào các loại công pháp thần thông mà La Chinh tu luyện.

Tuy nhiên, e rằng chân ý thánh ngôn thuật diệt mà La Yên tu luyện lại là một loại nền móng khác.

Chân ý thánh ngôn thuật diệt không thể tùy ý dung nhập với các loại thần thông khác như chân ý đạo pháp tự nhiên, chắc hẳn nàng cần tu luyện thần thông đặc biệt thì mới phát huy được hiệu quả của chân ý thánh ngôn thuật diệt.

Có điều hắn không biết La Yên tu luyện thần thông gì.

“Leo lên bằng đạo pháp tự nhiên…”

La Chinh hơi híp mắt, quỹ đạo bay vốn thẳng tắp bỗng nhiên chuyển thành đường vòng cung kỳ dị.

Cả người hắn bắt đầu lắc lư!

Tuy chân ý thiện niệm và chân ý ác niệm đã hòa trộn vào nhau rất chặt chẽ nhưng vẫn còn có kẽ hở nhỏ.

Hắn lắc lư trước sau như vậy, chẳng ngờ lại ăn nhịp với sự chuyển đổi giữa thiện niệm và ác niệm!

“La Chinh sao thế?”

“Động tác thật khó coi…”

“Như đang nhảy múa vậy!”

Các chân thần phía dưới đều cảm thấy kỳ quái.

Suy cho cùng, dáng vẻ cưỡi phi kiếm lắc lư của La Chinh trông rất là quái dị.

La Yên chớp mắt, môi hơi mím lại rồi cong thành nụ cười khẽ: “Hình như ca ca đã nắm được bí quyết gì rồi…”

“Thế này quả thực thoải mái hơn rất nhiều” La Chinh cũng lộ nét cười trên mặt.

Hiện giờ hắn chuyển động dựa theo nhịp điệu của luồng uy áp đang luân phiên đè ép xuống nên áp lực cũng nhẹ hơn quá nửa so với trước.

La Chinh vốn còn đang ở mức bảy mươi trượng, lắc lư một hồi đã bay đến tám mươi trượng, tám mươi lăm trượng lúc nào chẳng hay.

Độ cao ấy đã làm không ít chân thần phải ghen tị.

Dù sao hắn cũng chỉ là chân thần cấp thấp phải bay bằng pháp bảo phi kiếm của Kiếm tộc.

Tên này thật sự…

Bộ hài cốt bên trong giếng sâu nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên vách.

“Nhanh vậy mà đã thích ứng với nhịp điệu của chân ý nhất niệm thiện ác rồi à?”

“Không hổ là con trai của bà ấy…”

“Đã lâu, lâu lắm rồi không thấy ai như tên nhóc này. Ngay cả ở thế giới mẹ cũng hiếm có ai sở hữu tư chất tự nhiên như vậy…” Bộ hài cốt thở dài: “Chẳng qua nếu chỉ dựa vào nhịp điệu này, chỉ e ngươi vẫn không phá tan được ràng buộc tại mức chín mươi trượng. Ngươi chỉ đang chuộc lợi từ chân ý đạo pháp tự nhiên mà thôi”

Đúng như bộ hài cốt đã nghĩ, sau khi lên mức tám mươi lăm trượng thì tần suất lắc lư của La Chinh ngày một lớn, tốc độ cũng ngày một nhanh hơn!

Cơ thể hắn đu đưa nhanh đến mức chỉ còn là một bóng mờ.

“Tám mươi sáu…”

“Tám mươi bảy…”

“Không được, tốc độ này ngày càng nhanh!”

La Chinh sử dụng chân ý đạo pháp tự nhiên để cố gắng lắc lư người theo nhịp điệu của uy áp.

Tất nhiên cơ thể hắn chịu được, nhưng phi kiếm dưới chân hắn lại không ngừng rung lên.

“Rắc rắc…”

Thân kiếm đã xuất hiện một vết rạn nông.

Nếu hắn cứ tiếp tục bay lên thì phi kiếm sẽ vỡ nát!

“Liều mạng thôi!”

Vẻ nghiêm túc ánh lên trong đôi mắt La Chinh.

Cùng lúc đó, sau khi vượt qua La Yên thì Đông Phương Quỷ cũng đã đạt đến giới hạn của mình.

Chín mươi bốn trượng!

Thế nhưng ngay khi định rút kiếm khắc tên, y lại thấy La Chinh bay lên nhanh chóng.

Cặp mắt đầy tơ máu của Đông Phương Quỷ trợn to, kế đó bộc lộ ra vẻ quyết tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận