Bách Luyện Thành Thần

Chương 3089: Biến động khác thường trong vòng xoáy

Theo sự phân bố của ba mươi ba trọng thiên trong Bỉ Ngạn thì Sắc Giới có mười ba trọng thiên, còn Dục Giới có mười chín trọng thiên!Trong giới này tập trung hầu hết lực lượng trung kiên của toàn thế giới mẹ!

Người có thể bước chân vào giới này đa số đều là Hồn Nguyên cảnh. Đương nhiên, ngay cả sinh linh chưa đạt đến Hồn Nguyên cảnh nhưng nếu dương hồn nhập điện rồi thì vẫn có thể xông lên Thập Tứ Trọng Thiên.

Nhưng bắt đầu từ Thập Tứ Trọng Thiên, sức mạnh Bỉ Ngạn chứa trong các tín vật Bỉ Ngạn ở đây hầu như đều từ một nghìn thần quân lực trở lên, những sinh linh chưa dung hợp Hồn Nguyên Chi Linh căn bản không thể phát huy ra hết lực lượng.

Đương nhiên vẫn có kế sách tạm thời, đó là lựa chọn tín vật Bỉ Ngạn loại giáng lâm để dung hợp, như vậy có thể tránh được vấn đề này.

Nhưng cường giả Hồn Nguyên cảnh và không phải Hồn Nguyên cảnh có độ mạnh thân thể rất khác nhau, khoảng cách chênh lệch cực lớn, khó mà vượt qua được.

Ở bên dưới vòng xoáy năng lượng có một bệ đá tương tự như trong Sắc Giới Thập Tam Trọng Thiên, trên bệ đá đã có một vài dương hồn chờ ở đây. Những dương hồn này đều là đệ tử Thiên Cung, đa số là người vừa nãy xông lên đây trước La Chinh, nhưng trong đó có vài vị tản ra khí tức cô đặc và nổi bật thì là người cũ của vùng đất Kiếm Đỗng.

Lúc La Chinh ôm Lăng Sương ra ngoài và quanh quẩn trên không trung, hắn đã cảm nhận được một áp lực vô hình đến từ màn sáng màu tím trôi nổi trên bầu trời. Chỉ có điều, dương hồn của Lăng Sương và Lăng Sương đã nhập điện từ lâu nên vẫn chịu được áp lực ấy.

Hắn ôm Lăng Sương chầm chậm hạ xuống, sau khi cẩn thận đáp lên bệ đá rồi mới nhẹ nhàng thả nàng xuống.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, mặt Lăng Sương hơi nóng lên, nàng vội vàng lùi sang một bên. Cũng may mà mọi người trong Bỉ Ngạn không thấy rõ vẻ mặt nàng như nào, nhưng các đệ tử Thiên Cung thấy cảnh này cũng vô cùng ngạc nhiên.

Xuyên qua vòng xoáy năng lượng vốn là một chuyện rất nguy hiểm, cặp đôi này đang làm trò gì vậy?

Một dương hồn có khí tức hùng hậu tiến thẳng đến chỗ hai người và nói: “Hai vị xin hãy báo tên của mình lên và đưa dấu ấn linh hồn ra”

Những người cũ này không biết tình hình bên Sắc Giới, lại không thể nào xác minh thân phận của người đến đây nên đương nhiên cần có dấu ấn linh hồn để chứng thực.

“Núi Thái Ất, Lăng Sương” Lăng Sương giơ dấu ấn linh hồn của mình ra và nhỏ giọng nói.

“Tâm Lưu kiếm phái, La Chinh” La Chinh cũng đáp.

Mấy người cũ của vùng đất Kiếm Đỗng vừa nghe được hai chữ “La Chinh” thì ánh mắt đều chuyển hết sang đây, không ít người thậm chí còn tỏ vẻ nghiền ngẫm.

Dù chưa tiến vào vùng đất Kiếm Đỗng nhưng danh tiếng của Lăng Sương điện hạ đã được lan truyền trong đó từ lâu. Dù sao nàng cũng là hòn ngọc quý được lão Anh yêu chiều nhất, lại còn được gọi là Thiên Cung song kiều cùng với Phượng Ca.

Còn La Chinh, vừa tiến vào vùng đất Kiếm Đỗng đã dùng một trận chiến mà vang danh khắp nơi. Tên hắn trên Bài Danh Thạch nằm cao hơn hẳn so với những người cũ như họ…

“Chậc chậc, cháu gái lão Anh và La Chinh này…”

“Cũng xứng đấy, mặc dù tên nhóc kia chỉ là cỏ dại nhưng thiên phú lại quá kinh khủng, thành tựu sau này khó mà lường được”

“Ha ha, nếu Ôn Nhân huynh thấy cảnh này thì chắc sẽ đau lòng chết mất! Đợi ta ra khỏi Bỉ Ngạn nói cho huynh ấy nghe, không biết huynh ấy sẽ có biểu cảm như nào nữa?”

Những người kia dùng ý thức lặng lẽ trao đổi.

Số nữ giới trong vùng đất Kiếm Đỗng vốn đã cực ít rồi, mà Lăng Sương và Phượng Ca lại còn vô cùng xinh đẹp nữa. Họ vào vùng đất Kiếm Đỗng đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người cũ ở đây, kiểu âm thầm ái mộ hay kiểu bộc lộ thẳng thắn đều có cả.

Có điều, Phượng Ca vừa trưng ra vẻ mặt rét lạnh là mấy người kia đã lập tức rụt vòi, nào có cơ hội đến gần?

Trong khi đó, Lăng Sương đối xử với mọi người xung quanh lại ôn hòa dễ gần, nên so với Phượng Ca, nàng nhận được nhiều sự chú ý hơn.

Nhưng cảnh tượng ôm ấp trong Bỉ Ngạn ban nãy đã làm rõ rất nhiều vấn đề, khiến không biết bao nhiêu người buồn bực không thôi.

Sau khi La Chinh và Lăng Sương báo tên cùng với dấu ấn linh hồn của mình ra thì lặng lẽ lùi sang một bên. Lát sau La Chinh bảo: “Bây giờ ta sẽ rời khỏi Bỉ Ngạn, ngươi ở đây đợi ta”

Thân thể của hắn vẫn còn ở lại trong Sắc Giới, bây giờ nên đổi sang để thân thể xông lên đây rồi.

“Ừ! Yên tâm!” Lăng Sương nhỏ giọng nói, nàng vẫn chưa hết ngượng ngùng.

“Ù…”

Thoắt sau, dương hồn của La Chinh đã biến mất khỏi bệ đá.

Mấy người khác đợi ở đây phát hiện dương hồn La Chinh tan biến đi thì thấy hơi lạ, nhưng họ cũng không nghĩ nhiều hơn.

Một giây sau, thân thể La Chinh đã xuất hiện trở lại ở bệ đá tại Thập Tam Trọng Thiên.

Sầu Tuẫn đang chỉ huy đám người thấy La Chinh trở về thì khóe miệng hơi cong lên, nở một nụ cười lơ đãng. Xem ra dương hồn của La Chinh và Lăng Sương đã bình yên vượt qua bên kia rồi.

Chỉ có điều, La Chinh đã không nói rõ về thân phận “Thiên Hành” cho Sầu Tuẫn nghe nên Sầu Tuẫn cũng không đi vạch trần, càng không mở miệng hỏi thăm.

Phượng Ca thấy La Chinh xuất hiện thì tiến thẳng về phía hắn, hơi lo lắng hỏi: “Không biết liệu thân thể này có vượt qua được hay không…”

“Cũng đâu thể chỉ vì thân thể này mà cứ quanh quẩn ở Thập Tam Trọng Thiên mãi” La Chinh an ủi: “Đừng lo, trong tình huống tệ nhất thì cùng lắm bỏ luôn thân thể Thuần Khiết Giả thôi. Dương hồn của Phượng Ca ngươi chắc chắn sẽ không có vấn đề gì”

“Ừ! Vậy La Chinh, ngươi phải bảo vệ cho ta đấy!” Phượng Ca nói xong thì bất chợt nở một nụ cười hiếm thấy, trông ngây thơ hồn nhiêu vô cùng.

Phượng Ca chẳng phải người dễ dàng ở chung, so ra La Chinh thích Phượng Ca bị mất ký ức hơn. Mà hình ảnh trước mắt hắn lúc này đúng là cực kỳ giống lúc họ còn ở trong Ấm Vực.

Thấy gương mặt tươi cười ấy, trái tim La Chinh bỗng lỡ mất một nhịp, đồng thời trong lòng cũng hơi bối rối.

Biểu hiện của Lăng Sương và Phượng Ca hôm nay đều có gì đó hơi lạ…

Sau khi đã có rất nhiều đệ tử Thiên Cung bao gồm cả mấy người Lam Tình vượt qua vòng xoáy rồi, trên bệ đá chỉ còn lại ba người là Sầu Tuẫn, La Chinh cùng Phượng Ca.

“Hai vị, ta đi trước một bước” Sầu Tuẫn chắp tay chào rồi lấy Vòng Phi Vân của mình ra, hướng về phía vòng xoáy năng lượng ở phía xa bay vút đi.

Sau khi Sầu Tuẫn đã biến mất trong vòng xoáy, La Chinh mới nói: “Chúng ta cũng nên xuất phát thôi. Ban nãy ta đã xuyên qua vòng xoáy này một lần rồi, ngươi cứ đi theo ta là được”

Thế là La Chinh lại kích hoạt Vòng Phi Vân lần nữa, còn Phượng Ca thì theo sát ở phía sau.

“Vèo!”

“Vèo!”

Hai người từ từ bay lên cao, sau đó lao vút về phía vòng xoáy năng lượng.

Lúc La Chinh dẫn đầu tới gần vòng xoáy năng lượng, từng dải năng lượng vẫn không có phản ứng gì. Nhưng khi Phượng Ca vừa mới tới gần, những dải năng lượng quanh vòng xoáy như bị kích thích lên, bỗng chốc sục sôi!

Thấy cảnh này, vẻ mặt Phượng Ca hơi ngưng lại. Nàng điều khiển Vòng Phi Vân dừng lại giữa không trung.

Mặc dù những dải năng lượng này sục sôi không yên nhưng lại không thực sự quấn về phía họ, La Chinh quan sát chúng hai giây rồi nói: “Không sao đâu! Chúng ta tăng tốc tiến lên là được!”

Phượng Ca nhìn bóng lưng La Chinh, môi khẽ mím lại, trên mặt nàng bỗng toát lên một vẻ gì đó rất đặc biệt. Nàng thầm nói với mình trong lòng rằng, cứ tin tưởng La Chinh là được.

Hai người lượn lờ trước vòng xoáy một chút rồi đột nhiên tăng tốc, xông thẳng vào trong vòng xoáy năng lượng.

Ngay khoảnh khắc khi hai người vừa tiến vào, vòng xoáy năng lượng bỗng biến động bất thường. Dải năng lượng ở tầng ngoài cùng của vòng xoáy bỗng quấn ngược lại, chặn kín đường về của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận