Bách Luyện Thành Thần

Chương 1948: Gặp lại Mục Ngưng

Dù sao đi nữa thì sau khi giết hai con đại bàng màu vàng giúp những người mặc áo choàng kia, coi như La Chinh đã lấy được ấn tượng tốt của họVới La Chinh bây giờ, hắn cần tìm hiểu về thế giới này càng sớm càng tốt. Có lẽ tìm hiểu qua những người mặc áo choàng này là sự lựa chọn duy nhất.

Không lưỡng lự quá nhiều, hắn bước ngay lên lưng chim ưng!

Đám người mặc áo choàng cũng đưa con chim ưng gãy cánh kia lên mình một con chim ưng khác.

Một người trong đó thổi một điệu sáo du dương. Tất cả chim ưng chợt giương cánh bay lên trời, bay vào sâu trong bóng tối.

Những con chim ưng kia có sức lực rất tuyệt vời. Chúng vỗ cánh bay liên tục suốt hai canh giờ trên bầu trời thì mới cần phải nghỉ ngơi một chút. Mà chỗ chúng hạ cánh, lại toàn là những khu cắm trại đơn sơ.

Những người mặc choàng áo đều rất quen thuộc với các khu cắm trại đơn sơ đó. Có vẻ chúng đều do họ tạo ra.

“Họ có vẻ biết chính xác đường ra khỏi sa mạc” La Chinh thầm nghĩ.

Nghỉ ngơi ở khu cắm trại đơn sơ kia khoảng nửa canh giờ, sau đó mọi người mới xuất phát tiếp.

Trên đường đi, La Chinh vẫn luôn thử giao tiếp với những người mặc áo choàng kia. Tuy ngôn ngữ giữa các chủng tộc khác nhau rất nhiều, nhưng vì luôn có một chút quy luật trong đó nên hắn cũng không khó học mấy.

Sau khi nói chuyện một đêm, hắn cũng nắm được sơ sơ vài từ đơn giản của chủng tộc này, có thể thực hiện vài câu giao tiếp ngắn gọn.

Sau khi đi khoảng sáu bảy canh giờ.

Màn đêm bỗng xuất hiện một khe nứt màu vàng xuyên qua chân trời. Khe nứt kia trông như một thanh kiếm dài vô tận vắt ngang qua bầu trời. Nó nhanh chóng mở rộng, thế giới lập tức biến thành ban ngày chỉ trong nháy mắt!

Lần đầu La Chinh trông thấy cách thức biến đổi ngày đêm như thế. Tất nhiên, hắn thấy vô cùng bất ngờ.

Còn với những người mặc áo choàng, bọn họ đã thấy mãi thành quen.

Cùng lúc đó, La Chinh cũng chú ý cảnh vật xung quanh đã thay đổi. Bọn họ đã ra khỏi sa mạc rồi!

Ngồi trên lưng chim ưng nhìn xuống, mặt La Chinh cũng đổi sắc mấy lần!

Đi suốt từ sa mạc đến từng cái khe núi màu vàng đất. Những khe núi đó được phân bố trên mặt đất như những vết rạn, mà trong đó là những con sâu kỳ lạ màu đen dài đến hai ba chục nghìn trượng, lớn khoảng trăm trượng đang thò đầu ra, di chuyển khắp nơi trong khe núi.

Vẻ ngoài của chúng không khác mấy con cô trùng trong sa mạc là bao. Nhưng có lẽ, kích thước của chúng phải lớn hơn tới một nghìn lần. Có khi sức mạnh chứa đựng trong chúng cũng phải lớn hơn tới cả nghìn lần.

Nếu thật sự tự hắn băng qua sa mạc kia bằng chính năng lực của mình thì có lẽ khó mà vượt qua được những khe núi kia…

“Rốt cuộc thì đây là thế giới quái quỷ gì vậy?” Nhớ lại vị thần đại viên mãn đã chết của Kiếm tộc, La Chinh cũng thầm giật thót.

Một người mặc áo choàng trên lưng một con chim ưng khác thấy hắn nhìn chăm chú vào những con sâu khổng lồ bên dưới thì lập tức nói: “Oa ma, na na lục!” Sau đó lại chỉ vào sâu lớn phía dưới rồi nói: “Na, na na tạp lỗ!”

La Chinh hơi gật đầu.

Câu đầu tiên người mặc áo choàng nói là đại bàng màu vàng kia rất nguy hiểm.

Câu thứ hai, ý là: Nhưng những con sâu khổng lồ màu đen kia còn nguy hiểm hơn!

Người mặc áo choàng vừa nói dứt lời thì La Chinh đã nghe thấy người ở bên cạnh gào lớn: “Hoắc hoắc, hoắc hoắc!” Nó có nghĩa là mọi người hãy cẩn thận!

Đúng lúc này, ở phía dưới cách đó không xa có bảy tám con sâu khổng lồ vốn đang bò trong khe núi chợt nâng người lên. Không ngờ những con sâu lớn, dài đến trăm dặm này lại dựng thẳng cơ thể khổng lồ của mình, ngoác cái miệng đủ rộng để nuốt cả một ngọn núi ra rồi vọt về phía đám người La Chinh.

Những con chim ưng cũng sợ hãi khi thấy cảnh đó, ào ào tung cánh bay nhanh lên cao. Do thay đổi độ cao đột ngột, một người mặc áo choàng đã lăn từ trên lưng chim xuống dưới!

Người kia còn chưa kịp thét lên tiếng nào thì tay của La Chinh đã vươn ra nhanh như chớp, túm lấy ông ta, dùng lực ném ông ta lên giữa không trung. Khi lên đến độ cao chạm đỉnh, ông ta bắt đầu rơi xuống chính lưng chim ưng của mình. Hành động của La Chinh vô tình khiến chim ưng bay thấp xuống một chút rồi lấy đà vọt lên cao.

Những con sâu kỳ lạ kia bay lên với tốc độ cực nhanh, vừa chớp mắt đã vọt về phía mọi người, dòng khí xung quanh bị khuấy đảo thành từng trận bão.

May là những con sâu kỳ lạ kia không biết bay, mà chiều dài cơ thể chúng lại có hạn. Dù có kéo dãn hết cỡ thì chiều dài cơ thể chúng cũng chỉ lên được hai ba chục nghìn trượng là cùng. Còn trời cao mặc chi bay, bầy chim ưng có thể đưa cơ thể mình lên độ cao vô hạn!

“Vút vút vút vút vút…”

Bầy chim ưng giang rộng đôi cánh của mình, gần như bay thẳng lên cao với một góc chín mươi độ. Cuối cùng, độ cao của bầy chim cũng đã vượt qua chiều dài của những con sâu khổng lồ kia.

Những con sâu khổng lồ ấy không thể nuốt được đám người La Chinh, nên đành kéo nhau lùi về các ngả. Cơ thể khổng lồ của chúng nện xuống khe núi, tạo ra chấn động dữ dội, khiến gần như cả thế giới đều rung lắc theo!

“Ô lạp lạp!”

Thoát khỏi những con sâu kỳ lạ kia, những người mặc áo choàng trên lưng chim ưng lập tức ăn mừng. Họ đều có cảm giác như vừa thoát chết. Người mặc áo choàng ở phía sau La Chinh cũng tỏ vẻ cảm ơn hắn. Vì nếu không có La Chinh, e rằng ông ta đã rơi vào miệng con sâu kỳ lạ kia rồi.

La Chinh chỉ thản nhiên gật đầu. Thực sự chuyện vừa rồi rất đáng sợ đối với những người mặc áo choàng, nhưng lại rất bình thường với hắn.

Hắn vẫn nhìn chằm chằm xuống dưới. Thấy những vết như đất nứt trong khe núi càng lúc càng mở rộng. Những con sâu khổng lồ kia chồng chất trong đó mỗi lúc một nhiều, sắc mặt hắn mỗi lúc một nghiêm trọng hơn. Kích cỡ siêu lớn như vậy cần rất nhiều năng lượng để sống, tất nhiên chúng phải nuốt chửng một lượng đồ ăn lớn.

Nhưng trong sa mạc và chỗ khe núi này thì gần như không có sinh linh nào ngoài những con sâu kia. Rốt cuộc chúng đã sống như thế nào?

Cảnh tượng tiếp theo càng khiến La Chinh thấy không thể hiểu nổi thế giới này…

Bên dưới khe núi, lũ sâu liên tục nối đuôi nhau ra xa, không gian càng lúc càng rộng, rồi cuối cùng tạo thành một vùng biển khổng lồ!

Nhưng vùng biển này không có lấy một giọt nước, mà chỉ là những con sâu quái lạ này đè ép vào nhau, chật như nêm. Chúng cứ ngọ nguậy, uốn éo mãi không thôi. Ngoài những con sâu màu đen thì còn có vài màu tím và xám lẫn lộn. Cảnh tượng này thực sự khiến người khác phải rợn tóc gáy!

Đây mới là biển sâu thực sự!

May mắn là bầy chim ưng này chở mọi người bay ở nơi rất cao, nên bọn họ không thể trúng phải đòn tấn công bất ngờ của những con sâu kỳ quái kia.

La Chinh không nhịn được, bèn hỏi thăm gốc gác của những con sâu kia. Nhưng hắn chưa làm chủ được ngôn ngữ của những người mặc áo choàng, nên dù hắn và người mặc áo choàng có huơ tay múa chân cả nửa ngày trời thì vẫn chưa nói được một nguyên nhân nào.

“Xem ra phải từ từ…”

Trên mặt La Chinh là vẻ bất đắc dĩ. May là việc học ngôn ngữ của một chủng tộc không quá khó, dành ra mấy ngày chắc cũng tạm đủ.

Sau khi bay qua khỏi vùng biển đầy sâu kia, một thế giới còn bao la hơn đập vào mắt họ. Sông núi màu xanh nối tiếp nhau, hồ nước như được điểm xuyết bằng đá quý. Một cảnh tượng tràn ngập sức sống.

Không lâu sau, phía trước xuất hiện một tòa thành nguy nga. Nó có hình như một cái đầu chim ưng khổng lồ. Trên tường thành là từng hàng chim ưng đứng đậu nghiêm trang, sừng sững. Tổng cộng lên đến hơn mười nghìn con!

“Vèo vèo vèo…”

Chim ưng chở đám người La Chinh bay lướt xuống, nhanh chóng đi vào trong tòa thành.

Không ngờ, khi La Chinh vừa nhảy xuống từ trên lưng chim ưng thì đã nghe thấy những tiếng ầm ĩ. Sau đó hắn thấy hơn mười người mặc áo choàng khiêng mấy cây chĩa đến rồi vây lấy hắn!

Cùng lúc đó, miệng họ liên tục phát ra tiếng “Vô liệt a”.

La Chinh hiểu đó có nghĩa là “kẻ thù”.

“Kẻ thù à?” Hắn đứng tại chỗ rồi thản nhiên liếc nhìn những người mặc áo choàng kia.

Trong mắt hắn, những người này không đáng nhắc đến. Nếu hắn muốn thì có thể giết sạch toàn bộ chỉ trong nháy mắt!

“U!”

Đúng lúc này, một con chim ưng lao đến nhanh như một thanh kiếm sắc bén màu đen. Nó đứng sững trên mái nhà rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào La Chinh.

Lông chim trên khắp người nó tỏa ra vẻ hung ác như những thanh kiếm sắc, ngay cả hắn cũng mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm.

“Lông chim?” La Chinh chú ý đến một vòng lông màu trắng trên cổ nó. Trông nó giống con chim ưng bị gãy cánh như đúc. Chắc hẳn loại chim ưng có một vòng lông trắng trên cổ khá đặc biệt.

Những người mặc áo choàng trong thành tới vây quanh La Chinh, nhưng mấy người mặc áo choàng mà hắn đưa về cũng cố sức cãi cọ gì đó, họ còn hay chỉ vào con chim ưng bị đứt cánh.

Hắn nghe cũng hiểu, nói chung họ đang giải thích rằng hắn không phải là kẻ thù, thậm chí còn cứu con chim ưng kia, vân vân…

Sau khi giải thích một lúc, ác cảm của những người mặc áo choàng kia với La Chinh cũng đã giảm rất nhiều. Họ buông cây chĩa trong tay xuống…

Thậm chí người mặc áo choàng đứng đầu còn hơi khom người với hắn, rồi chỉ về phía con chim ưng gãy cánh để thể hiện lòng biết ơn. Có vẻ những con chim ưng có vòng lông trắng trên cổ thực sự rất quan trọng với họ.

Sau đó người mặc áo choàng đứng đầu làm thế mời, chắc ý là mời hắn vào thành làm khách.

Nhưng La Chinh đi theo những người này chưa được bao lâu, bước chân chợt dừng lại.

Hắn vừa quay đầu đã thấy ngay một bóng dáng màu đỏ ngồi một mình trong một chiếc lồng sắt cách đó không xa, khuôn mặt giấu giữa hai đầu gối.

“Mục Ngưng?” Khuôn mặt La Chinh có vẻ ngạc nhiên.

Hắn không ngờ Mục Ngưng cũng đến, càng không ngờ nàng lại bị nhốt ở đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận