Bách Luyện Thành Thần

Chương 3827: Sợ chết

La Niệm không vội vã đi tiếp mà đứng một bên chờ đợiKhoảng nửa nén nhang sau, một tộc nhân Hung tộc mở to mắt, sau khi phát hiện mình đã bình an vô sự thì vẻ mặt khá kích động.

Nó để ý thấy La Niệm đã thoát khỏi ảo cảnh trước bèn nói huyên thuyên vài câu liên tiếp, song La Niệm chẳng hiểu được gì.

Không bao lâu sau, tộc nhân Hung tộc thứ hai cũng tỉnh lại. Như vậy chỉ còn lại Tiết trưởng lão và tộc nhân Hung tộc cuối cùng.

“Chắc họ cũng sắp tỉnh rồi” La Niệm rất chắc chắn.

Dù sao trước đây cậu đã từng thấy tộc nhân Hung tộc tiến vào tháp Liệt Duy, trong nửa phần trước chúng đều leo lên với tốc độ rất nhanh, không mất quá nhiều thời gian.

Nhưng La Niệm vừa nói dứt câu thì bỗng thấy hai đường cong dưới chân tộc nhân Hung tộc còn chưa tỉnh lại kia bắt đầu thu hẹp lại.

Hai tộc nhân Hung tộc thấy vậy thì sốt ruột kêu lên thật to, nhưng chúng không làm được gì cả.

Mỗi người đều có con đường của riêng mình, đường cong dưới chân chúng chính là Lôi Trì, chúng không dám vượt qua nửa bước.

Khi đường cong thu hẹp đến dưới chân tộc nhân Hung tộc kia, đường cong vốn mang màu lục dần hóa thành màu đỏ. Sau đó hai chân của tộc nhân Hung tộc này bị một ngọn lửa vô hình đốt cháy, thân hình biến thành than cốc từ dưới lên trên, cuối cùng than cốc dần thiêu thành màu trắng xám…

“Chết!” Khóe mắt La Niệm giật giật vài lần.

Mặc dù cậu hiểu rõ đã vào tháp Liệt Duy là thập tử vô sinh, bao gồm cả cậu, mọi người đều mang theo giác ngộ “chết chắc” mà vào đây. Song, khi nhìn thấy tộc nhân Hung tộc này chết trước mặt mình, trong lòng cậu vẫn rất khó chịu!

Cùng với sự khó chịu ấy còn là nỗi lo lắng, cậu lo cho an nguy của Tiết trưởng lão. Đã lâu vậy rồi mà ông còn chưa tỉnh, có khi nào ông cũng sẽ kết thúc ở đây không?

Ngay lúc La Niệm đang lo lắng, thân thể Tiết trưởng lão hơi chấn động một chút rồi mở mắt ra, lúc này La Niệm mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Hai tộc nhân Hung tộc thấy Tiết trưởng lão tỉnh thì lập tức chỉ vào mớ tro bụi đang tung bay kia nói một tràng. Đương nhiên Tiết trưởng lão hiểu rõ ý của chúng, sau khi an ủi chúng vào câu thì nói với La Niệm: “Ắt hẳn lúc nãy nó đã nói dối khi trả lời câu hỏi, như vậy tháp Liệt Duy sẽ đưa cho nó một thử thách không thể nào hoàn thành. Ta đã nhấn mạnh rất nhiều lần rồi, dù câu hỏi là gì thì nhất định phải nói rõ sự thật, ngươi phải nhớ kỹ!”

Tiết trưởng lão đã đặt toàn bộ kỳ vọng lên người La Niệm, cho nên cái chết của vị tộc nhân Hung tộc này lập tức bị ông mang ra làm vì dụ để dạy La Niệm.

“Ừ, ta nhớ rồi” La Niệm gật đầu. Việc này liên quan đến tính mạng mình nên cậu nghe theo răm rắp.

Sau đó, bốn người còn lại tiếp tục đi lên theo đường cong màu lục.

“Người vào trong tháp Liệt Duy sẽ dừng ở độ cao hai mươi mét một chút, sau đó đi thẳng đến năm mươi mét. Ta đoán trong phạm vi này sẽ không có thử thách gì cả” Tiết trưởng lão vừa đi vừa nói chuyện.

Ông đã quan sát thấy hiện tượng này rất nhiều lần, lần này đi vào xem như là một buổi kiểm nghiệm tổng quát.

Đúng như ông nói, bốn người đi hai vòng quanh tháp Liệt Duy, tiến thẳng đến độ cao năm mươi mét mà không gặp trở ngại gì, ý thức trong đầu vẫn luôn im lặng. Nhưng khi đạt đến độ cao năm mươi mét, trước mặt họ lại xuất hiện một sợi dây đỏ chặn đường đi lại, đồng thời ý thức trong đầu hỏi thêm một câu nữa.

“Ngươi có sợ chết không?”

Lúc La Niệm nghe thấy câu hỏi này, trong lòng cậu khẽ run lên. Một dự cảm không tốt trào dâng trong lòng cậu, nhưng cậu vẫn nói một cách vô cùng khẳng định: “Sợ!”

“Ầm!”

Ngay sau khi trả lời xong, ý thức kia lại vọt vào linh hồn La Niệm lần nữa.

Chỉ trong nháy mắt, cậu đã tiến vào một ảo cảnh mới, một thanh giới đao dài hai mét cắm trước mặt cậu, cách không xa là một hồ nước rất rộng lớn. Ở bên cạnh hồ nước, La Niệm lại trông thấy cô bé có gương mặt tái nhợt kia.

“Lại gặp nữa rồi” Cô bé nở nụ cười ngọt ngào.

La Niệm không để ý đến nàng mà chỉ nhìn khắp xung quanh với vẻ cực kỳ cảnh giác.

Câu hỏi lần này là về cái chết, như vậy thử thách mà cậu trải qua nhất định sẽ có liên quan đến cái chết…

Cái khó lớn nhất của ảo cảnh này chính là có quá ít lời nhắc nhở, hầu như không có bất cứ một manh mối nào, muốn thông qua bài kiểm tra phải dựa hết vào bản thân mình tự đi tìm tòi.

La Niệm bước vài bước, nhặt thanh giới đao kia lên, cầm nó trong tay rồi hỏi: “Sao ngươi lại xuất hiện nữa? Đến giúp ta à?”

“Ta mà thèm giúp ngươi” Cô bé nở nụ cười chín chắn: “Ta muốn nhìn ngươi chết, người sợ chết nhất định sẽ chết”

“Nhìn ta chết, người sợ chết nhất định sẽ chết…” La Niệm im lặng suy tư.

Trước mặt cậu chỉ có mỗi hồ nước này, chẳng lẽ muốn dìm cậu chết đuối à?

Với tu vi của La Niệm thì chẳng thể chết đuối được, nhưng đây chính là ảo cảnh nên kiểu chết nào cũng có thể xảy ra.

Sau khi nhận ra điểm này, La Niệm bỗng để ý thấy dưới đáy hồ có thứ gì đó di chuyển rất nhanh. Hai mắt cậu mở lớn, vội vàng lùi nhanh về sau.

“Vụt…”

Khi La Niệm rời khỏi đó được một khoảng vài trăm mét thì một sợi dây leo chui ra từ trong đáy hồ, bắn thẳng về phía cậu như mũi tên.

Tốc độ của dây leo này quá nhanh, thoáng chốc đã quấn quanh chân La Niệm.

“Keng keng keng keng…”

La Niệm dùng thanh giới đao trong tay chém như điên lên dây leo, song độ cứng của nó vượt ngoài sự tưởng tượng của cậu, dù cậu chặt mạnh đến mức tia lửa bắn ra tung tóe nhưng trên bề mặt dây leo vẫn không có một vết tích gì. Sau đó dây leo phóng ra một luồng sức mạnh không thể nào kháng cự lại, kéo tuột cậu xuống dưới nước.

“Bùng bục, bùng bục…”

Đúng như La Niệm dự đoán, vừa vào trong nước là cảm giác ngạt thở ập đến, cậu có thể bị chết đuối!

Dù La Niệm vùng vẫy điên cuồng nhưng dây leo vẫn quấn thật chặt như sắt thép, chẳng có cách nào thoát được.

Cô bé đứng bên hồ xoay người lại, hai tay chống lên đầu gối. Nàng nhìn La Niệm đang vẫy vùng dưới nước, nụ cười trên mặt trông ngây thơ mà đáng sợ vô cùng.

Cảm giác ngạt thở càng lúc càng mãnh liệt, ý thức của La Niệm dần mơ hồ.

Nếu cậu chết thì sẽ chết thật…

Chợt nhớ đến tộc nhân Hung tộc bị đốt thành tro kia, nếu cậu giống nó thì e là mọi việc đều sẽ tiêu tùng hết.

“Ta… Muốn sống!”

Cậu cắn chặt răng, cố chống đỡ cho chấp niệm sinh tồn cuối cùng.

Cô bé kia không giúp được gì, dây leo này lại không chém đứt được…

Vậy hãy dùng thanh giới đao này…

Chặt mình!

La Niệm đột nhiên phản ứng kịp, cậu quơ giới đao trong tay chém mạnh vào chân mình.

Từ bé đến giờ cậu chưa phải nếm trải đau khổ gì, nhưng lúc này, khi đã hạ quyết tâm thì cậu vẫn hành động dứt khoát đến lạ.

“Roẹt!”

Máu tươi nở rộ dưới đáy hồ. Sau khi chặt đứt chân phải của mình bằng một nhát đao, cậu vội vàng trồi lên khỏi mặt nước, trước khi sắp ngất còn kịp bò lên bờ thở từng hơi từng hơi một.

Lúc La Niệm tưởng rằng mình đã thoát được một kiếp thì một sợi dây leo khác cuốn lên từ đáy hồ, lần này cuốn trúng chân trái của cậu.

“Roẹt!”

Lần này La Niệm càng quả quyết hơn, còn chưa bị kéo xuống dưới hồ mà cậu đã giơ tay chém xuống, chặt đứt chân trái của mình.

Ảo cảnh ở đây được tạo ra vô cùng hoàn chỉnh và tỉ mỉ, vốn chính là một thế giới chân thật, cho nên nỗi đau đớn khi cân bị gãy cũng rất thật và rõ nét.

“Còn muốn cắt bao nhiêu nữa! Ngươi nói thẳng đi! Chỉ cần ta có thể sống sót!” La Niệm hung tợn hét lên với cô bé.

Bị La Niệm gào lên như vậy, cô bé kia có vẻ hơi ấm ức. Nàng cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi tỏ vẻ không còn hứng thú gì, nàng nói: “Thật vô vị, đúng là ngươi rất sợ chết, vậy thì kết thúc thôi…”

Dứt lời, toàn bộ ảo cảnh cùng với cô bé đều rung lên, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.

Bên trong tháp Liệt Duy, cả người La Niệm ướt đẫm mồ hôi.

Thành công thông qua bài kiểm tra, La Niệm có loại cảm giác như sống sót sau tai nạn.

Lúc nhìn sang Tiết trưởng lão và hai tộc nhân Hung tộc, cậu thoáng sửng sốt. Không biết họ đang trải qua kiểu tra tấn gì mà toàn thân đều run lên bần bật.

“Ta trả lời sợ chết mà còn nguy hiểm đến vậy, mấy người Tiết trưởng lão đạo tâm vững chắc, nhất định đều trả lời là không sợ chết. E rằng ảo cảnh mà họ gặp phải còn khó hơn gấp mười…” La Niệm vừa lắc đầu vừa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận