Bách Luyện Thành Thần

Chương 2986: Con mắt khổng lồ

Đối mặt với người khổng lồ đá xông trực diện về phía mình, La Chinh vẫn có vẻ rất hờ hữngNgười khổng lồ đá nắm chặt hai nắm tay rồi đập xuống ngay giữa đầu La Chinh, thân hình La Chinh nhẹ nhàng lóe lên và biến mất khỏi đó. Chỉ một giây sau, hắn đã xuất hiện ở đằng sau người khổng lồ đá.

“Choang!”

Trường kiếm chém ra, âm thanh giòn giã vang lên, trên bề mặt tảng đá chẳng có lấy một vết xước lưu lại.

La Chinh thấy vậy cũng không biến sắc, ngược lại còn có vẻ rất vui mừng. Điều này chứng tỏ Hồn Nguyên Chi Linh quả thật trốn trong người khổng lồ đá.

“Rầm rầm!”

Hai tay người khổng lồ đá kéo dài ra, vung ra sau lưng mình.

Tốc độ của chúng hiển nhiên rất nhanh, nhưng vẫn không thể chạm đến La Chinh được. Hắn tựa như một cánh chim chao liệng nhẹ nhàng, chỉ chút sức mạnh đánh tới thôi là có thể thổi bay hắn đi.

Sau khi tránh khỏi cú đập của người khổng lồ đá, hai mắt La Chinh đột nhiên nheo lại, tia sáng trắng lóe lên trong mắt phải.

“Tầm Nhìn Chân Thực!”

Toàn bộ thế giới trở nên vô cùng rõ nét trong mắt phải La Chinh, mấy vết rạn thật lớn trên bề mặt người khổng lồ đá hiện ra rõ rệt.

“Kiếm Văn Thuật! Nát!”

Cáng tay La Chinh vung lên, trường kiếm nhẹ nhàng chọc tới, hướng thẳng đến điểm giao nhau giữa hai vết rạn bên hông người khổng lồ đá.

Con kiến chúa kia đã nuốt không ít Hồn Nguyên Chi Linh, hơn nữa còn khá lâu rồi nên đương nhiên bên ngoài thân thể nó có rất ít kẽ hở. Nhưng người khổng lồ đá trước mặt hắn lúc này chỉ mới tạm thời dung hợp ra mà thôi, tất nhiên sẽ có rất nhiều kẽ hở.

“Kít…”

Trong khoảnh khắc khi mũi kiếm của La Chinh chạm đến điểm giao ấy, người khổng lồ đá vỡ nát ầm ầm và biến thành vô số viên đá vụn.

Thế nhưng vẻ mặt La Chinh vẫn không hề nhẹ nhõm.

Gần như toàn bộ Hồn Nguyên Chi Linh đều co rúc lại trong núi chủ này, chúng chắc chắn có toan tính gì đó. Nếu chúng đã không định dùng măng đá giết mình thì nhất định sẽ dùng thủ đoạn càng mạnh hơn, nhưng đám khổng lồ đá này lại rất yếu.

Ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu La Chinh thôi. Nói gì thì nói, bên trong người khổng lồ đá chắc hẳn phải tồn tại Hồn Nguyên Chi Linh mới đúng.

Ngay khi người khổng lồ đá kia vừa sụp đổ, một con vật nho nhỏ màu đỏ tươi liền chui ra. Đó chính là Hồn Nguyên Chi Linh mà La Chinh từng thấy trước đây, nhưng con này lại đỏ rực toàn thân, trong đôi mắt to vốn rất đáng yêu giờ đây tràn đầy vẻ hung ác.

“Chỉ có một con Hồn Nguyên Chi Linh?” La Chinh sững sờ, bàn tay nhẹ nhàng vươn ra. Một luồng sức mạnh vô hình liền bao phủ về phía nó.

Tốc độ của con vật nhỏ này vượt ngoài sức tưởng tượng của La Chinh. Nó vừa vọt đi đã chui tọt vào trong lòng đất.

Chui cũng chui ra rồi sao, La Chinh có thể mặc cho nó chạy thoát? Sức mạnh của hắn lập tức hóa thành một bàn tay vô hình, chộp tảng đá ở dưới đất lên.

Con Hồn Nguyên Chi Linh này đã rất mệt rồi, dù nó có dung hợp với đá thì cũng không thể khiến tảng đá đó cứng chắc được.

Tảng đá nọ chẳng khác nào miếng đậu hũ mềm trong bàn tay vô hình khổng lồ, thế là cả tảng đá lẫn con Hồn Nguyên Chi Linh kia đều bị La Chinh moi ra.

“Kít!”

Hồn Nguyên Chi Linh lại bay vụt ra khỏi tảng đá ấy, nhảy bổ lên trước mặt La Chinh. Sau đó, thân thể màu đỏ nho nhỏ ấy bỗng nhiên phình to ra rồi nổ tung…

“Bụp!”

Hồn Nguyên Chi Linh tự phát nổ không tạo ra uy lực gì đáng kể, La Chinh chỉ lấy tay che mặt là đã ngăn được dễ dàng.

“Keng keng…”

Một viên Hồn Nguyên Chi Linh màu hổ phách rơi ra.

La Chinh nhặt Hồn Nguyên Chi Linh lên rồi nhìn ra xung quanh.

Thực lực của người khổng lồ đá không quá mạnh. Phượng Ca, Lăng Sương, Hoắc Trạch, Lam Tình, Sầu Tuẫn và cả nhóm Nhĩ Thử tự mình chiến đấu với một người khổng lồ đá, mặc dù tốc độ không được nhanh như La Chinh nhưng sau vài lần tấn công, Hồn Nguyên Chi Linh bên trong người khổng lồ đá đã bắt đầu kiệt sức, bản thân người khổng lồ đá cũng yếu đi rất nhiều.

“Ầm!”

Một người khổng lồ đá bị Thất Thải Thạch đâm xuyên qua, để lại một lỗ hổng lớn trên người. Hồn Nguyên Chi Linh màu đỏ chui ra khỏi tảng đá, Lam Tình vươn tay nhẹ nhàng nắm lại, Thất Thải Thạch vốn đang bắn vụt đi lập tức quay lại và đập lên thân thể Hồn Nguyên Chi Linh, đánh cho thân thể nó tan nát, chỉ còn sót lại một viên tinh thể màu hổ phách.

“Hì hì…”

Lam Tình nhìn tinh thể màu hổ phách trên đất, vẻ mặt rất hài lòng.

Nói gì thì nói, đây cũng là viên Hồn Nguyên Chi Linh mà nàng lấy được dựa vào chính năng lực của mình, mặc dù chỉ có một viên mà thôi.

“Ầm ầm ầm ầm…”

Người khổng lồ đá khác cũng bị đánh nát, mọi người đều lấy được một viên Hồn Nguyên Chi Linh cho riêng mình.

Sau khi mọi người đã tập trung lại, Sầu Tuẫn có vẻ dở khóc dở cười, nói: “Rốt cuộc đám Hồn Nguyên Chi Linh này đang làm gì?”

Hồn Nguyên Chi Linh phải tụ lại cùng nhau thì mới mạnh… Nếu có một trăm đến hai trăm Hồn Nguyên Chi Linh tập hợp lại là tương đương với cường giả Hồn Nguyên cảnh, không thể phá vỡ. Còn một nghìn con, mười nghìn con Hồn Nguyên Chi Linh tập trung lại thì độ mạnh càng khó tưởng tượng hơn. Nhưng nếu chúng xông lên từng con một như thế thì chẳng qua chỉ giống đang dâng đồ ăn cho họ.

“Vẫn rất lạ…” La Chinh nhíu mày nói: “Ta luôn cảm thấy ở nơi quỷ quái này dường như có thứ gì đó đang nhìn mình chằm chằm…”

Hối Sâm cũng gật đầu nói: “Chít, bọn ta vừa đến là đã nhận ra rồi, nhưng không dám chắc!”

“Chít chít chít…” Mấy con Nhĩ Thử khác cũng đồng loạt gật đầu.

Đám Nhĩ Thử có một thiên phú mạnh hơn Nhân tộc, đó chính là cảm giác nhạy bén, cho nên chúng cũng phát hiện ra điểm kỳ lạ mà La Chinh cảm nhận được.

Cũng không phải chỉ có mình La Chinh gặp chuyện quái lạ. Ở trong một lối đi khác, làn váy dài của La Yên phất phới, ngón tay đặt trên trán, ánh mắt nhìn chăm chú mấy người khổng lồ đá trước mắt mình. Nàng nói khẽ: “Diệt!”

“Ầm!”

Những người khổng lồ đá này lập tức vỡ tan.

“Trói!”

La Yên lại thốt ra một chữ nữa, toàn bộ Hồn Nguyên Chi Linh trốn trong những người khổng lồ đá kia lập tức bị trói chặt. Chúng dùng ánh mắt đầy thù hận nhìn chằm chằm La Yên rồi quyết định tự phát nổ.

“Bụp bụp bụp…”

La Yên thấy cảnh này, trong mắt ánh lên vẻ thương tiếc. Nàng đã hiểu rõ về những gì liên quan đến vấn đề này, tất cả Bỉ Ngạn cảnh đều cần bắt giữ Hồn Nguyên Chi Linh để có thể trở nên mạnh hơn. Mặc dù có thể phòng ngừa không để những con vật nhỏ này chết, nhưng sau khi lấy đi Hồn Nguyên Chi Linh thì cũng tương đương với việc kết liễu mạng sống của chúng, không lâu sau chúng đều sẽ tự sát.

Nếu xem Hồn Nguyên Chi Linh như một chủng tộc nhỏ thì chủng tộc này đang bị xoay vòng trong quá trình bị giết – nuôi nhốt – bị giết – nuôi nhốt lặp đi lặp lại không ngừng. Có thể nói rằng những gì mà chủng tộc này đang phải trải qua là vô cùng thê thảm.

La Yên nhìn ánh mắt thù hận của những vật nhỏ này, trong lòng bỗng cảm thấy không thoải mái.

Tình hình trong các lối đi khác cũng chẳng khác là bao.

Mặc dù họ vào núi chủ cũng thu hoạch được một ít, nhưng số lượng Hồn Nguyên Chi Linh chỉ được chừng mười mấy đến vài chục viên, đối với đám người thì chẳng khác nào hạt cát trong sa mạc.

Cùng lúc đó, ở trên đỉnh núi chủ, một con mắt rất to nhìn xuyên qua những lớp đá dày kia, thu hết tình hình bên dưới vào trong tầm mắt.

Con mắt này rộng chừng mười mét, một nửa lóe lên ánh sáng trắng, nửa còn lại thì hiện lên ánh sáng đỏ. Hiển nhiên nó không thuộc về thế giới này, mà nó là một tín vật Bỉ Ngạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận