Bách Luyện Thành Thần

Chương 2941: Ai quan trọng

Người phụ nữ áo trắng này chính là Cầm Phi, có địa vị rất cao trong Thái Đích CungThuần Hiên đánh tới mức trời đất mù mịt trong Càn Luyện Cung, cung nữ đi ngang qua nhìn thấy lập tức về Băng Vân Điện báo cho Cầm Phi.

Lúc này Cầm Phi mới vội vội vàng vàng tới xem. Khi thấy con trai mình bị hai pho tượng đè xuống đất đánh túi bụi, sao bà ta có thể không nổi giận?

Đám thị vệ thấy Cầm Phi ra mặt bèn đưa mắt nhìn nhau một cái rồi lén lút rời đi.

Những phi tử khác còn dễ nói chuyện, nhưng Cầm Phi này mặt lạnh như băng, lại thích trút giận lên người khác. Con trai bà ta bị hai pho tượng Thanh Ngọc Cự Thú đánh bao lâu thì đám thị vệ kia cũng ở bên cạnh nhìn bấy lâu.

Trận chiến ở cấp bậc này, các thị vệ cũng không có sức ngăn cản, nhưng Cầm Phi muốn trách tội bọn họ thì bọn họ cũng không có cơ hội cãi lại, nên bây giờ chỉ có thể dứt khoát chuồn êm.

Nghe Cầm Phi nói, trên mặt La Chinh cũng hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Quả nhiên là mẹ nào con nấy, tính cách của Thuần Hiên và Thanh Ngọc y giống hệt nhau, không cần biết trắng đen đã vội vàng hỏi tội.

“Ta và quý công tử đã nói trước là giao lưu học hỏi, không biết các hạ dựa vào đâu mà gọi đây là ‘giương oai’?” La Chinh phản bác.

“Mẫu thân, người này vừa tới đã bẻ gãy kiếm của con, rõ ràng là hắn tới Thái Đích Cung nhằm mục đích quấy rối, nhất định phải trị tội hắn” Thuần Viễn lại cáo trạng với mẫu thân.

Cầm Phi nghe con trai mình nói xong, trong mắt lóe lên ánh nhìn sắc lạnh: “Ta nói ngươi giương oai thì là giương oai, trong Thái Đích Cung không có chỗ cho ngươi phản bác!”

Nói xong, bà ta hừ lạnh một tiếng. Chỉ nháy mắt, một màn băng tuyết đã bay thẳng tới chỗ La Chinh.

Những bông tuyết này chỉ dính vào pho tượng đá xanh mà đã khiến nó đông đá rồi vỡ vụn, có thể tưởng tượng nhiệt độ của bông tuyết thấp đến nhường nào.

Nhìn bông tuyết bay về phía La Chinh, các đệ tử dòng chính Thái Đích Cung đều hả hê ra mặt. Họ đều là hạng người kiêu căng ngạo mạn, dù sao trong cơ thể họ hoặc ít hoặc nhiều đều có huyết mạch Đông Hoàng nên vẫn luôn coi thường đệ tử ngoài Thái Đích Cung.

La Chinh vừa tới đã dạy dỗ Thuần Hiên một trận, trong lòng bọn họ không chấp nhận được, cảm giác giống như không phải một mình Thuần Hiên thất bại mà là cả dòng chính Thái Đích Cung đều thất bại.

Bị tâm lý này chi phối, bọn họ chỉ ước gì La Chinh chết nhanh một chút.

Tu vi của Cầm Phi đã ở mức Thuần Hiên không thể so sánh, lẽ nào đánh chết La Chinh còn không dễ dàng?

Thuần Hiên và Thuần Viễn cũng nhìn La Chinh như nhìn một người chết. Người này sắp chết rồi còn không hề hay biết, vẻ mặt lại không chút sợ hãi, đúng là điếc không sợ súng!

Nhưng hai huynh đệ nhanh chóng phát hiện ra điều khác thường, trên mặt La Chinh không chỉ không chút sợ hãi mà còn hiện ra một nụ cười quỷ dị.

“La Chinh!”

“Cẩn thận bông tuyết!”

Huân, Mục Ngưng và Hàm Lưu Tô lo lắng nhắc nhở. Các nàng cũng không ngờ, rõ ràng La Chinh sắp thắng rồi mà cuối cùng lại nhảy ra một vị Cầm Phi!

Các nàng từng gặp Cầm Phi này một lần, khi đó Hàm Lưu Tô không khống chế được ngọn lửa khiến Thái Đích Cung bị cháy, đúng lúc Cầm Phi đi ngang qua ra tay dập tắt ngọn lửa của Hàm Lưu Tô.

Cầm Phi vốn định dạy Hàm Lưu Tô một bài học, nhưng lại bị Diễm Phi ngăn cản.

Khi đó các nàng chỉ biết Cầm Phi không dễ chọc, nhưng không ngờ bà ta vừa xuất hiện đã muốn lấy mạng La Chinh!

Khi hai bông tuyết bay tới trước mặt La Chinh, hắn chẳng những không chủ động lùi lại mà còn vươn ngón tay ra chỉ nhẹ vào bông tuyết.

Bông tuyết mang theo hơi lạnh tột cùng cứ vậy biến mất một cách nhẹ nhàng, như thể chưa bao giờ xuất hiện trên thế gian này.

“Hả…”

Hai huynh đệ Thuần Hiên Thuần Viễn và đám đệ tử dòng chính Thái Đích Cung đều há hốc miệng.

La Chinh có thể đánh bại Hồn Nguyên cảnh Thuần Hiên, nhưng cũng đâu đến mức có thể hóa giải thần thông của Cầm Phi một cách đơn giản như vậy chứ?

Hai bông tuyết nhìn như bình thường, nhưng đó không phải thứ mà La Chinh có thể ngăn chặn!

Sắc mặt Cầm Phi không chút thay đổi, bà chỉ nói bằng giọng lạnh như băng: “Diễm Phi nương nương, nếu đã tới thì cần gì phải trốn ở một bên giả thần giả quỷ?”

Một bóng dáng màu đỏ lẳng lặng xuất hiện bên cạnh La Chinh, trên mặt Diễm Phi mang theo nụ cười như có như không: “Ta cho La Chinh lệnh bài vào cung, đương nhiên hắn có thể tùy ý đi lại trong Thái Đích Cung, Cầm Phi nói giương oai có vẻ hơi quá lời”

“Làm gãy kiếm con ta, làm con ta bị thương, một đệ tử Thiên Cung có thể làm được đến mức này, không phải giương oai thì là gì?” Ý lạnh trong mắt Cầm Phi không ngừng dâng lên.

Cho dù đối mặt Diễm Phi, Cầm Phi cũng không nhường nửa bước.

Lúc này Mục Ngưng vừa chạy tới bên cạnh La Chinh mới chau mày, nhân tiện nói: “Tiểu nhi tử của bà vắt óc tìm kế đuổi chúng ta ra khỏi Thái Đích Cung, còn suýt nữa giết chết Huân, may có La Chinh ngăn cản mới tránh được một kiếp. Đại nhi tử của bà lại càng vô lý, đường đường là cường giả Hồn Nguyên cảnh mà xông ra ức hiếp La Chinh, đánh không lại thì kêu mẹ ra tay, cả nhà các người có lý thật đấy!”

“Không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, cả nhà họ đúng là có lý thật đấy” Hàm Lưu Tô hùa theo.

Huân chỉ híp mắt một cái, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ cảnh giác. Nàng lẳng lặng đứng bên cạnh La Chinh, không nói gì mà chỉ hừ lạnh.

Cầm Phi bị hai cô nhóc châm chọc, vẻ giận dữ trên gương mặt xinh đẹp càng đậm thêm.

Bà ta có địa vị cao như vậy, đám người này lấy tư cách gì mà dám cãi lại bà ta?

“Ăn nói hàm hồ, muốn chết!” Cầm Phi siết chặt nắm đấm, trên bầu trời xuất hiện một loạt bông tuyết. Những bông tuyết này nhanh chóng hóa thành một cơn bão tuyết cuốn về phía La Chinh và nhóm Hàm Lưu Tô.

Bông tuyết mà bà ta phóng ra có thể khiến không gian đông cứng vĩnh viễn, chỉ cần bị một bông tuyết dính vào thì nhất định phải chết.

Mắt thấy bão tuyết sắp bao phủ xuống đầu, Diễm Phi liền giơ tay, từng ngọn lửa vàng bùng lên.

“Phừng…”

Lửa thần Kim Ô nhẹ nhàng bốc lên, bão tuyết biến mất như chưa từng xuất hiện.

“Hôm nay Cầm Phi quá kích động, xin hãy quay về Băng Vân Điện nghỉ ngơi” Diễm Phi trầm giọng nói.

“Diễm Phi! Ngươi thực sự muốn bảo vệ mấy hạ nhân này?” Cầm Phi nổi giận nói, gương mặt xinh đẹp bỗng hơi nhăn nhúm lại.

Thái Đích Cung nhìn có vẻ bình yên hòa hợp, nhưng thật ra những phi tử này cũng có âm thầm tranh đấu.

Cầm Phi và Diễm Phi vẫn luôn không ưa gì nhau, lần này Thuần Hiên Thuần Viễn rơi vào thế bất lợi mà Diễm Phi lại che chở người ngoài cung, Cầm Phi sao có thể chấp nhận?

“Hạ nhân?” Khóe miệng Diễm Phi hơi nhếch lên, rõ ràng có ý giễu cợt: “Thứ nhất, bọn họ là đệ tử Thái Nhất Thiên Cung, không phải hạ nhân mà ngươi nói. Thứ hai, bọn họ là bạn của Phượng Ca”

“Bạn…” Cẩm Phi cười lạnh, đáp lại một cách mỉa mai.

Diễm Phi lại ngắt lời bà ta: “Thứ ba, đối với Thái Nhất Thiên Cung, La Chinh còn quan trọng hơn một phi tử như ngươi và ta!”

Việc phá giải Chân Ngộ Thiên còn phải trông cậy vào La Chinh. Nhìn từ góc độ này, tầm quan trọng của hắn đối với Thái Nhất Thiên Cung quả thực vượt xa những phi tử trong Thái Đích Cung như bọn họ.

Cầm Phi nghe vậy, trong lòng thầm giật mình.

Tầm quan trọng còn vượt xa bọn họ? Rốt cuộc tên nhóc này có lai lịch thế nào?

Nhưng bà ta vẫn không nuốt trôi cục tức này, huống chi rất có thể là Diễm Phi lừa bà ta thì sao.

Cầm Phi vẫn lạnh giọng nói: “Hôm nay mặc kệ ngươi nói cái gì, không giao bọn họ ra, ta tuyệt đối không chịu để yên!”

“Vậy ngươi muốn đấu với ta?” Diễm Phi cười hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận