Bách Luyện Thành Thần

Chương 2082: Biến hóa dị thường

Trong cung điện ở nơi nào đó trong thần thành Hóa Kiếm, Mục Huyết Dung đang đi tới đi lui trên bậc thang, không dừng lại một giây phút nàoNàng ta tu luyện Sát Thần đạo, đương nhiên sát niệm trong lòng sẽ tự sinh ra, cho nên thường khiến người ta cảm thấy đằng đằng sát khí.

Thế nhưng sau khi nàng ta đến vùng đất Đạo Tranh đã bị Thiện Niệm Chân Ý ảnh hưởng, sát niệm của nàng từ đầu chí cuối không thể tụ tập được.

Mục Huyết Dung rất ghét cảm giác này, nó khiến nàng ta đứng ngồi không yên.

“Ngươi… có thể ngồi xuống được không?”

Phương Hận Thiếu bất đắc dĩ hỏi, chắc vì Mục Huyết Dung đi đi lại lại khiến hắn ta thấy hơi phiền.

Bọn họ đều đưa chân thần của nhà mình vào trong đó, nhưng không có cách nào điều tra ra được tình hình bên trong, chỉ có thể ở ngoài này chờ đợi mà thôi.

Bọn họ hoàn toàn không rõ chuyện xảy ra ở trong Nhược Mộc, đương nhiên sẽ cảm thấy lo lắng.

“Không biết đám Mục Huyền có thành công hay không? Muốn giết thằng nhãi La Chinh kia e rằng vẫn rất khó” Mục Huyết Dung không để ý tới Phương Hận Thiếu, chỉ thở dài nói.

Đường Vãn cười lạnh, nói: “Mặc dù số người mà chúng ta đưa vào trong đó giảm đi một nửa, nhưng những chân thân kia đều là nhân vật đứng đầu trong chân thần cấp cao, đi giết một chân thần cấp thấp như La Chinh không phải quá dư dả hay sao?”

“Hừ, ngươi nói đơn giản quá nhỉ? Trong biển Thời Gian không phải không có cơ hội sao, các ngươi có ai giết được La Chinh không?” Mục Huyết Dung nhìn chằm chằm Đường Vãn, hỏi: “Chưa chi ngươi đã quên nỗi nhục ở trong ngọc tỉ kia nhanh như vậy sao?”

Ban đầu ở trong ngọc tỉ, tính mạng của biết bao nhiêu đại viên mãn như bọn họ đều giao cả trong tay La Chinh.

Bị Mục Huyết Dung nói như vậy, Đường Vãn lập tức im miệng.

Đông Phương Thái Thanh ngồi trên một chiếc ghế, bàn tay sắt màu kim loại nắm chặt hai viên phật châu tròn vo màu vàng kim xoay tới xoay lui, mỗi lần chúng va chạm vào nhau lại tản ra ánh hào quang mờ ảo.

Đông Phương Thái Thanh ung dung nói: “Không cần phải căng thẳng, chuyến vào Đạo Tranh này, hai huynh muội La gia chắc chắn phải chết!”

Trên mặt Mục Huyết Dung lộ ra một tia nghi ngờ. Xưa nay Đông Phương thái Thanh luôn thận trọng, nếu ông ta đã nói như vậy thì nhất định đã nắm chắc chín phần: “Vì sao ông lại khẳng định như vậy?”

Phương Hận Thiếu, Đường Vãn và những đại viên mãn thuộc các gia tộc quyền thế khác trong liên minh đều nhìn về phía Đông Phương Thái Thanh.

Đông Phương Thái Thanh mỉm cười: “Bởi vì Đông Phương Quỷ sẽ triệu hồi ra hóa thân đáng sợ hùng mạnh nhất…”

“Hóa thân đáng sợ hùng mạnh nhất? Là cái gì vậy?” Mục Huyết Dung vội vã hỏi.

“Các ngươi cũng biết đấy, mấy năm trước Đông Phương Quỷ không ở trong đảo nổi, cũng vì vậy điểm tích lũy trên sân đấu chúng thần của nó đều là con số không” Đông Phương Thái Thanh từ tốn nói.

Lúc trước, thanh danh của Đông Phương Quỷ trong đảo nổi vô cùng vang dội, y từng xếp thứ nhất trong danh sách xếp hạng chân thần cấp cao, được mệnh danh là thiên tài có tư cách bước vào đại viên mãn nhất trong những năm gần đây.

Vì thế, đám người Mục Huyết Dung vẫn luôn chú ý tới y.

Nhưng mấy năm trước, tên nhãi này bỗng nhiên mất tích, Đông Phương gia tuyên bố với bên ngoài rằng y bế quan.

“Không phải y bế quan sao? Sao lại không ở trên đảo nổi?” Mục Huyết Dung khó hiểu hỏi.

Trên mặt Đông Phương Thái Thanh hiện lên ý cười: “Nó không bế quan, mà là tiến vào ma vực Thâm Uyên”

“Đi vào ma vực Thâm Uyên? Một mình y ư?” Phương Hận Thiếu cũng cảm thấy có chút khó hiểu.

Thông thường, khi muốn vào cấm địa như ma vực Thâm Uyên, Đông Phương gia đều triệu tập cường giả của liên minh các gia tộc quyền thế cùng nhau đi vào.

Cho dù là tầng thứ nhất hay tầng thứ hai thì cũng phải có mấy vị đại viên mãn và chân thần cấp cao mới có tư cách đi trui rèn kiếm thêm kinh nghiệm ở trong đó…

“Không, đi cùng mấy vị á thánh của Đông Phương gia ta” Đông Phương Thái Thanh nói.

Lời này càng làm cho mấy đại viên mãn khác không hiểu, mấy vị á thánh lại đi cùng một chân thần cấp cao vào trong ma vực Thâm Uyên ư?

Thực lực của á thánh rất mạnh, chắc chắn sẽ xuất phát từ tầng thấp nhất của ma vực Thâm Uyên. Đông Phương Quỷ đi cùng họ thì ngoại trừ cưỡi ngựa xem hoa ra, y chẳng hề có tác dụng gì, thời điểm quan trong sẽ còn trở thành gánh nặng của mọi người.

Khi đám người Đường Vãn, Phương Hận Thiếu còn hơi mơ hồ, Mục Huyết Dung đã hiểu ra rồi. Đôi mắt của nàng ta trợn tròn lên, nhìn chòng chọc vào Đông Phương Thái Thanh, cả giận nói: “Đã vậy thì vì sao ông còn để Mục gia chúng ta phái ba tinh anh đi chịu chết?”

“Có ý gì?” Đường Vãn vẫn lộ ra bộ dáng ngây ngốc.

E rằng trong đám đại viên mãn này, chỉ có đầu óc của gã là kém thông minh nhất.

“Nói cách khác, Đông Phương Quỷ sẽ triệu hồi ra một hóa thân đáng sợ khó giải quyết sao?” Phương Hận Thiếu bình tĩnh hỏi.

“Ừm, con đó gọi là ác ma Đồ Ách” Đông Phương Thái Thanh nói.

“Ác ma?”

Nghe thấy thế, trên mặt Đường Vãn cũng hiện lên vẻ giận dữ: “Thế đám Đường Kiệt, Đường Húc, chẳng phải cũng không về được hay sao?”

Đã là đại ác ma bên trong Thâm Uyên Ma vực thì cho dù có là đại viên mãn cũng khó mà ứng phó được, vậy thì tất cả mọi người tiến vào trong vùng đất Đạo Tranh ắt hẳn đều phải chết…

Sắc mặt của những đại viên mãn khác cũng không tốt cho lắm.

Người được tuyển chọn vào trong vùng đất Đạo Tranh đều là tinh anh trong các gia tộc quyền thế lớn, sau này rất có khả năng sẽ trở thành đại viên mãn, có thể xem là những hạt giống mà bọn họ tỉ mỉ che chở và bồi dưỡng.

Vậy mà những tinh anh ấy cứ thế tiến vào trong chịu chết, đúng là quá đáng.

“Nếu Đông Phương gia các ngươi đã tính toán như vậy thì vì sao không nói cho chúng ta biết?” Một đại viên mãn bực tức phàn nàn.

Nếu báo trước thì ít ra họ cũng có thể đổi sang kẻ khác vào đó chết thay.

Đông Phương Thái Thanh chậm rãi đáp lại: “Nếu để các ngươi đổi thành chân thần bình thường, ngươi nghĩ Kiếm tộc bọn họ có nhìn ra không? Vở tuồng này đã không diễn thì thôi, nếu đã làm thì phải làm tới nơi tới chốn. Mục Huyết Dung, mục tiêu lớn nhất của ngươi không phải là giết chết La Chinh sao? Thằng nhãi ấy đã được rèn giũa hai năm trời rồi, e rằng còn khó đối phó hơn trước. Chính bản thân ngươi còn chẳng giải quyết được hắn, chỉ bằng đám Mục Huyền mà đòi thành công ư?”

Mục Huyết Dung im lặng.

Tên nhóc La Chinh kia đúng là mạng lớn, bản thân nàng ta luôn có dự cảm mãnh liệt rằng rất khó có cơ hội giết chết hắn.

Lúc ở trong cấm địa biển Thời Gian, Mục Huyết Dung đã nhiều lần mưu sát hắn, nhưng lần nào hắn cũng đều đi từ cõi chết trở về.

E rằng thủ đoạn của Đông Phương gia chính là biện pháp ổn thỏa nhất.

“Lần này chỉ cần La gia không thể đoạt được truyền thừa Đạo Tranh, chúng ta sẽ không còn bất cứ nỗi lo nào về sau nữa. Chút hy sinh ấy là đáng giá” Đông Phương Thái Thanh lại nói thêm.

Nhưng khi lời nói của ông ta vừa dứt, một luồng khí thế đặc biệt bỗng khuếch tán từ trong Nhược Mộc ra.

Trong đôi mắt điềm tĩnh ấy toát lên chút ngạc nhiên và nghi ngờ.

“Vù vù…”

Giây phút này, Mục Huyết Dung như được giải phóng, sát khí nổi lên bừng bừng. Nàng ta hơi nhíu mày, nói: “Chân ý ở vùng đất không chiến tranh bị giải trừ sao?”

“Không phải” Đông Phương Thái Thanh lắc đầu: “Luồng chân ý của đạo đang thăng hoa, chân ý nhất niệm thiện ác… Vị thuyền trưởng kia hành động rồi!”

“Điều này… điều này đại biểu cho cái gì?” Trên mặt của Đường Vãn vẫn tràn đầy vẻ không hiểu.

Sắc mặt của Đông Phương Thái Thanh rất khó coi: “Nếu như bọn họ chưa từng xông qua vùng đất Đạo Tranh thì vị thuyền trưởng kia sẽ không có động tĩnh…”

Đối với sự thật về vùng đất Đạo Tranh, sự hiểu biết của Đông Phương Thái Thanh không hơn Kiếm tộc là bao. Ông ta biết vùng đất Đạo Tranh được vị cao thủ Bỉ Ngạn cảnh kia khống chế, nhưng tình hình cụ thể như thế nào thì ông ta cũng không biết.

“Ý của ông là… có người đã giành được truyền thừa trong vùng đất Đạo Tranh? Là người của chúng ta sao?” Mục Huyết Dung vội hỏi.

Đông Phương Thái Thanh lắc đầu: “Vẫn chưa chắc chắn, chỉ có thể đợi bọn họ ra ngoài thôi”

Bây giờ, ngay cả Đông Phương Thái Thanh cũng đứng ngồi không yên.

Mục tiêu của ông ta rất đơn giản: Không hy vọng bất cứ kẻ nào giành được truyền thừa trong vùng đất Đạo Tranh.

Kết quả này có ảnh hưởng rất lớn đối với bước kế tiếp trong sách lược ứng đối của Đông Phương gia.

Theo lý thuyết, Đông Phương gia bọn họ vất vả vắt óc suy nghĩ đưa một ác ma vào vùng đất Đạo Tranh thì không có khả năng xuất hiện kết quả như vậy.

Phần thắng vốn đã nắm chắc, nhưng dường như chuyện lại phát triển theo chiều hướng mà ông ta không có cách nào khống chế được.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận