Bách Luyện Thành Thần

Chương 2256: Đột phá

Với ánh mắt cao vời vợi của Phục Hy thì rất khó có điều gì khiến cho hắn ta phải “giật mình sửng sốt”Dù sao Thần vực cũng chỉ là một thế giới do Xi Vưu sáng lập trong hỗn độn mà thôi, còn thế giới mẹ mới là thế giới chủ của toàn bộ hỗn độn.

Từ Thái Cổ tới nay, nơi đó đã sinh ra rất nhiều nhân vật kiệt xuất.

Phục Hy chỉ tay về phía Bát Quái Lục, Bát Quái Lục vốn đang xoay chuyển quanh người La Chinh đột nhiên thu nhỏ lại rồi bay về trong tay hắn ta.

La Chinh từ từ mở mắt, khẽ gật đầu với Phục Hy.

Hắn vừa mới lĩnh hội thần đạo Đoạn Tình xong nhưng không rời đi ngay mà ngược lại, khoanh chân ngồi xuống một bên giống như Phục Hy.

Hóa thân tại thế giới bên trong cơ thể La Chinh nhanh chóng ngưng kết…

Bên dưới đại lục tại thế giới trong cơ thể La Chinh, từng hang động nhỏ hẹp giăng ra chằng chịt, vô số Linh Ô nhanh chóng xuyên qua những hang động này.

Chúng đã phát triển thành một quần thể khổng lồ, phân chia phạm vi thế lực của riêng mình. Thậm chí, có đôi khi vì tranh đoạt địa bàn mà những con Linh Ô này còn gây chiến với nhau.

Sự có mặt của La Chinh cũng không khiến cho bất cứ kẻ nào tại thế giới bên trong cơ thể chú ý. Ý niệm của hắn khẽ động, vô số Linh Ô đã bị một luồng sức mạnh vô hình bắt lấy rồi lôi ra khỏi hang động phức tạp như mê cung, sau đó bị ném vào trong biển Hỗn Độn.

“Tõm tõm tõm, tõm tõm…”

Đám Linh Ô bị ném vào trong nước biển khiến mặt nước màu nâu liên tục sôi trào.

Từng đám mây khổng lồ chậm rãi dâng lên từ mặt biển…

La Chinh nhìn những đám mây này, ánh mắt sáng lên, khí chất toàn thân cũng thay đổi hoàn toàn.

Nếu như nói dưới “Kiếm Xuất Vô Ngã”, La Chinh đã chém đứt hết thảy tình cảm thì đối với La Chinh hiện tại, có chặt đứt tình cảm hay không cũng không có ý nghĩa gì nữa. Tuy ánh mắt kia vẫn linh hoạt sáng láng nhưng lại không có chút “sức sống” nào.

Hắn giống như một tảng đá, một pho tượng nghìn năm, một ngọn núi băng đã tích tụ băng đá đến mười nghìn năm…

Đám mây màu nâu cũng biến hóa theo ý thức của La Chinh, bắt đầu sinh ra thần vận của thần đạo Đoạn Tình, biến thành những đám mây kiếm sắc bén hơn gấp mấy lần so với mây kiếm mà La Chinh biến ra trước đây!

Tuy La Chinh có Linh Ô, có thể sử dụng Linh Ô hóa thành mây kiếm để ngưng kết thần cách, nhưng do trước đó hắn bị mắc kẹt trong việc lĩnh ngộ thần đạo Đoạn Tình nên mãi vẫn không thể đột phá đại viên mãn.

Còn bây giờ thì khác…

“Vẫn chưa đủ!”

La Chinh cau mày, ánh sáng trong đôi mắt lại bừng lên lần nữa.

“Vô Hình Vô Tướng!”

Lúc này đây, khí thế của La Chinh lại thay đổi. Bây giờ hắn đã mất đi tất cả hình thái, tựa như bản thân hắn không có bất cứ hình thái nào.

“Hư Vô Quy Nhất!”

Hắn cắn răng, khí thế biến động từ cực mạnh đến cực yếu rồi nhanh chóng tiêu tan.

Lúc này đây, hắn đã cảm ngộ được cảnh giới Hư Vô Quy Nhất một cách triệt để…

Đối với La Chinh, thế giới đã không còn tồn tại nữa. Mà đối với thế giới, La Chinh cũng không còn tồn tại…

Theo sự biến chuyển trong khí thế của La Chinh, khí thế do những đám mây kiếm kia bùng phát ra cũng đã tăng lên gấp bội.

So với thời điểm “Kiếm Xuất Vô Ngã”, nó đã tăng lên gấp hàng chục lần!

Từng đường ánh kiếm bóng loáng xoay vòng trong đám mây, như thể trong đám mây này ẩn giấu một vương quốc của kiếm.

“Vù vù vù…”

La Chinh khẽ chuyển động tâm niệm, tất cả đám mây đều cuồn cuộn lao về phía thần cách, lập tức nhập vào trong thần cách.

Nếu không có Vô Lượng Xích thì La Chinh sẽ không ngừng lĩnh ngộ thần đạo Đoạn Tình, sau đó dùng Linh Ô để gột rửa thần cách và nhanh chóng nâng cao tu vi…

Trên thực tế, từ sau khi bắt đầu sử dụng xích Vô Lượng, việc thu nạp quá nhiều thần đạo đã khiến La Chinh đi lạc hướng. Hắn nghiên cứu Dung đạo coi như chỉ phát triển theo bề ngang, khiến cho việc nâng cao tu vi bị chậm mất một bước.

Hiện tại cuối cùng cũng đã trở về quỹ đạo.

E rằng đây chính là một trong những nguyên nhân vì sao La Tiêu lại sắp đặt sẵn thần đạo Đoạn Tình cho hắn, hắn cần phải dựa vào một thần cách chủ nào đó mới có thể tiến vào đại viên mãn!

Ngay khi La Chinh đang chuyên tâm gột rửa thần cách, bên cạnh thân thể hắn đột nhiên phát ra một làn sóng không gian.

Trong lúc hắn còn đang nghi hoặc, một hình bóng chợt xuất hiện!

“Tà Thần?” La Chinh khẽ nhướng mày.

Từ khi rời khỏi Thần vực, La Chinh đến ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì có nhiều thời gian để quan tâm tới những nhân vật tại thế giới bên trong cơ thể.

Hắn liếc mắt nhìn Tà Thần một cái, cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Ngươi đã tu thành thần đạo rồi à!”

“Chủ nhân” Tà Thần chắp tay với La Chinh, tuy vẻ mặt vô cùng tôn kính nhưng vẫn có chút buồn bực: “Không chỉ có ta tu thành chân thần mà ngay cả hai đứa cháu của ta cũng đã tu thành chân thần… Hơn nữa ta cũng đã lĩnh ngộ hết những thần đạo mà chủ nhân để lại. Chỉ có điều, do tu vi bị hạn chế nên ta chỉ có thể lĩnh ngộ được hai ba phần trong đó mà thôi…”

Tà Thật thật sự rất buồn phiền. La Chinh cứ thế biến mất vô số năm trong khi hắn từng đồng ý sẽ thả mình ra khỏi thế giới này, ấy thế mà đến tận bây giờ vẫn chưa chịu thực hiện!

“Ngươi lĩnh ngộ được hết cả mấy trăm loại thần đạo?” La Chinh kinh ngạc.

Tuy hắn thu nạp mấy trăm loại thần đạo nhưng cũng phải mượn sự giúp đỡ của xích Vô Lượng. Trong khi đó, Tà Thần này chỉ dựa vào ngộ tính của mình đã có thể thu nạp hết toàn bộ những thần đạo kia để sử dụng, tư chất này khiến La Chinh cảm thán không thôi.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là ngộ tính của La Chinh thấp hơn Tà Thần.

Dù sao tốc độ thời gian của đôi bên rất khác biệt. La Chinh đi từ Thần vực tới ngục giam do cổ thần Hỗn Độn sáng tạo ra chỉ trong khoảng mười năm, còn tốc độ thời gian của thế giới trong cơ thể La Chinh lại trôi nhanh hơn vô số lần. Tà Thần không có bất cứ một đối thủ nào tại thế giới bên trong cơ thể, gần như toàn bộ thời gian đều dùng để chuyên tâm tu luyện, đương nhiên tốc độ phải nhanh hơn La Chinh…

“Đúng!” Tà Thần đáp, lúc này mới cười khổ một tiếng rồi hỏi: “Chủ nhân, chừng nào thì ngươi mới thả ta ra ngoài…”

La Chinh cười khẽ rồi lập tức đáp: “Mấy năm nay chạy ngược chạy xuôi, quả thực không có cơ hội thả ngươi ra ngoài, nhưng cũng không bao lâu nữa đâu!”

Đương nhiên hắn sẽ không giải thích về Thần vực và thế giới bên ngoài Thần vực cho Tà Thần biết…

Đối với một người được sinh ra tại thế giới bên trong cơ thể như Tà Thần thì sẽ khó lòng hiểu được cấu tạo của thế giới bên ngoài, chờ khi Tà Thần tiến vào Thần vực rồi sẽ tự hiểu.

Nghe được câu trả lời này, Tà Thần đã rất thỏa mãn.

Chuyện mà hắn ta có thể làm, ngoại trừ chờ đợi thì cũng chỉ có chờ đợi. Hắn ta đã chờ đợi nhiều năm như vậy, chờ thêm một vài năm cũng chẳng đáng là gì.

Trong lúc cuộc đối thoại này diễn ra, tất cả mây kiếm cũng ồ ạt dung nhập vào trong thần cách của La Chinh.

“Ầm ầm…”

Từ xa truyền đến một âm thanh rền vang như sấm sét.

Một luồng ánh sáng sắc bén từ thần cách bắn ra, lao thẳng về phía chân trời!

Với sự thông minh của Tà Thần, hắn ta chỉ cần nhìn đã biết La Chinh vừa hoàn thành đột phá tu vi. Hắn ta bèn chắp tay nói: “Chúc mừng chủ nhân của ta, tu vi lại tiến thêm một bước!”

Tại thế giới trong cơ thể La Chinh, chỉ khi tu vi của La Chinh nâng cao thì sinh linh tại thế giới trong cơ thể mới có tư cách tiến thêm một bước. Vì thế, lúc Tà Thần thấy cảnh tượng này đương nhiên là vô cùng vui mừng, thậm chí còn mừng rỡ hơn cả La Chinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận