Bách Luyện Thành Thần

Chương 2266: Trùng hợp

Mục Huyết Dung không hiểu nổi nhiệm vụ lần này là như nào, nhưng vì Mục Hải Cực đích thân ra lệnh nên nàng ta phải tự mình đi một chuyến“Chắc là manh mối vô cùng quan trọng cho nên mới phải bảo chúng ta điều binh động tướng đuổi bắt tên chân thần này” Phương Hận Thiếu lạnh nhạt đáp: “Ta nghe gia chủ nói, Đông Phương gia chuẩn bị phong tỏa không gian của mười ba đại vực này!”

“Phong tỏa mười ba đại vực?” Mục Huyết Dung hơi kinh hãi.

Diện tích của một đại vực không hề nhỏ, ngay cả thánh nhân tự mình ra tay cũng không thể nào phong tỏa hoàn toàn, trừ phi mượn một ít thần vật. Ví dụ như Đông Phương gia mượn thần mộc Phù Tang, Kiếm tộc mượn Nhược Mộc, như vậy mới có thể phong tỏa pháp tắc không gian của một đại vực.

Sau khi phong tỏa, việc sử dụng dịch chuyển không gian và lối đi truyền tống đều sẽ bị cấm.

Thấy biểu cảm của Mục Huyết Dung, Phương Hận Thiếu lạnh nhạt nói: “Bọn họ muốn sử dụng bảng đá thống trị một lần nữa!”

“Để đuổi bắt một tên chân thần mà phải phong tỏa không gian của mười ba đại vực” Ánh mắt Mục Huyết Dung hơi sáng lên: “Rốt cuộc tên chân thần này là thần thánh phương nào?”

Phương Hận Thiếu nhún vai: “Không rõ lắm, nhưng sắc mặt của gia chủ nhà ta không được tốt cho lắm nên chắc là rất quan trọng nhỉ?”

Hai người vừa bàn luận vừa bay thẳng về phía trước.

Trong lúc đó, phía trước bảng đá thống trị, Đông Phương Thuần Quân nâng bút đưa những đường nét rồng bay phượng múa trên phiến đá, viết nên quy tắc.

Trên thực tế, dựa theo quy định của chúng Thánh Đường, muốn sửa chữa quy tắc trên bảng đá thống trị cần phải được sự đồng ý của tất cả các thánh nhân trong chúng Thánh Đường.

Nhưng bây giờ chúng Thánh Đường chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi!

Kiếm tộc và gia tộc Huyền Nguyệt càng thêm im hơi lặng tiếng, thánh nhân của hai đại gia tộc này cực ít xuất hiện tại chúng Thánh Đường, bây giờ chúng Thánh Đường giống như đất riêng của Đông Phương Thuần Quân. Bảng đá thống trị cũng giống như vật riêng của ông ta, tùy ông ta sử dụng.

“Ù…”

Đông Phương Thuần Quân viết xong, trên quy tắc nổi lên một vầng sáng vàng, chứng tỏ quy tắc này đã có hiệu lực.

Phong tỏa không gian mười ba đại vực cũng không phải quy tắc gì quá độc đoán chuyên quyền, số lượng Thần Vũ tệ tiêu hao cũng không nhiều. Thế nhưng sắc mặt Đông Phương Thuần Quân lại không được tốt cho lắm.

Người ngoài đến Thần vực, hơn nữa còn là cường giả tu vi gần như không thể lường được, điều này làm cho Đông Phương Thuần Quân thật sự kiêng kỵ.

Hiện tại, bước đầu tiên là phải tra ra rốt cuộc bọn họ đã đưa người nào đến Thần vực, cho nên quy tắc này trở nên vô cùng cần thiết.

***

“Bằng hữu, nếu không ngại thì có thể vào thành Phương Thiên của ta, Phương gia ta luôn có lòng chiêu mộ nhân tài” Từ khi biết thực lực của La Chinh không tầm thường, chân thần cấp cao được gọi là lão Thất đã vội vàng vứt bỏ suy nghĩ ác độc trong lòng mình, thay vào đó là tươi cười niềm nở đi theo sau La Chinh.

La Chinh hấp thu thần đạo xong bèn định tìm một nơi kín đáo để sử dụng lệnh bài chữ Cấn trở về Tiên phủ, không ngờ tên này lại đuổi kịp.

“Không có hứng thú” La Chinh lạnh giọng nói, trong lòng thầm tính làm sao để thoát khỏi người này.

“Trong Thần vực này, Phương gia ta cũng được xem là gia tộc quyền thế, ngay cả trên đảo nổi cũng được xếp hàng đầu, cơ hội như vậy không nhiều đâu…” Lão Thất rất kiên trì, theo sau La Chinh luôn mồm khuyên nhủ.

“Ta đã nói rồi, không có hứng thú, nếu ngươi còn đi theo thì đừng trách ta” Ánh mắt La Chinh bỗng lạnh đi, một luồng sát khí nổi lên trên mặt.

Thấy La Chinh đột nhiên trở mặt, trong lòng lão Thất run lên. Gã gượng cười rồi dừng bước, chỉ có thể nhìn La Chinh rời đi.

Nhưng vào đúng lúc này, đột nhiên có hai tia sáng từ xa lao tới!

“Vèo vèo…”

Đó chính là Phương Hận Thiếu và Mục Huyết Dung.

“Hai chân thần đại viên mãn?”

Lão Thất quay đầu nhìn lại, trong lòng tức khắc run lên.

Tuy gã cũng có một chút địa vị ở Phương gia, nhưng dù sao cũng không có tư cách tiến vào đảo nổi cho nên không nhận ra Phương Hận Thiếu.

Có điều, mặc kệ hai người này là ai, lão Thất đều không thể tiếp đón sơ sài được.

“Ở đây do ai trong Phương gia quản lý?” Phương Hận Thiếu lơ lửng trên không trung, giọng nói uy nghiêm vang xa.

Lão Thất cung kính nói với Phương Hận Thiếu trên bầu trời: “Là ta, ta chịu trách nhiệm quản lý tấm đạo bia này! Xin hỏi các hạ là ai?”

“Ta là Phương Hận Thiếu” Phương Hận Thiếu báo ra tên của mình, sau đó lập tức hỏi: “Hôm nay có kẻ lạ mặt nào xuất hiện hay không?”

Khi nghe đến mấy chữ “Phương Hận Thiếu” này, xung quanh đạo bia tức khắc vang lên mấy tiếng xì xào nghị luận.

Trong Phương Thiên vực, những cường giả của Phương gia đều có tiếng tăm lừng lẫy. Tuy Phương Hận Thiếu không phải thánh nhân nhưng lại là đại viên mãn mạnh nhất trong Phương gia, cũng là nhân vật có danh tiếng như sấm đánh ngang tai trong Phương Thiên vực. Vì vậy, những ánh mắt kính sợ bắt đầu phóng tới đây.

Dường như Phương Hận Thiếu rất hưởng thụ ánh mắt này, trên mặt cũng lộ vẻ đắc ý.

“Kẻ lạ mặt?” Lão Thất hơi sững sờ, gần như là không kiềm chế được mà quay đầu nhìn về phía La Chinh đang nhanh chóng rời đi.

Hôm nay đúng là chỉ có một kẻ lạ mặt này thôi…

Cùng lúc đó, ánh mắt sắc bén của Mục Huyết Dung cũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng La Chinh ở cách đó không xa.

Vừa rồi nàng ta đã cảm thấy kẻ này có gì đó rất lạ, chỉ là La Chinh che giấu tu vi nên nàng ta cũng không quá để ý.

“Ngươi, đứng lại!” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Mục Huyết Dung nhẹ nhàng vang lên.

Nhưng nàng ta vừa mới lên tiếng, La Chinh đã nhảy lên một cái, bay nhanh về phía trước!

Trong lòng La Chinh cũng thầm thở dài một tiếng, đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Mình chọn bừa một đường hầm không gian thôi mà lại đụng phải Mục Huyết Dung và Phương Hận Thiếu, đúng là quá trùng hợp.

Đương nhiên hắn không biết trong lúc mình xuống Thần vực thì bên phía đảo nổi đã nhanh chóng đưa ra phản ứng.

Gần như là không cần phải nghĩ ngợi, hắn xông lên trời, bay nhanh về phía trước.

Mục Huyết Dung và Phương Hận Thiếu liếc nhau thầm trao đổi, người kia không chỉ không dừng bước mà còn muốn chạy trốn?

“Đuổi theo!”

Sắc mặt hai người sa sầm xuống, hóa thành hai tia sáng nhanh chóng đuổi theo, chỉ để lại tên chân thần cấp cao được gọi là lão Thất đứng đờ người ra.

“Vèo vèo vèo…”

Lúc này La Chinh không ẩn giấu tu vi của bản thân nữa mà bay về phía trước bằng tốc độ nhanh nhất.

Mục Huyết Dung và Phương Hận Thiếu bám sát đằng sau La Chinh.

Ba người bay cực nhanh, chỉ qua hai hơi thở bọn họ đã bay qua mười mấy dãy núi.

Tuy ba người đều là đại viên mãn, nhưng dù sao La Chinh cũng chỉ mới bước vào cảnh giới viên mãn thôi nên tốc độ vẫn chậm hơn một bậc, khoảng cách giữa bọn họ đang càng lúc càng gần.

“Không thể cứ tiếp tục như vậy…”

La Chinh cau mày, một luồng khí tức pháp tắc không gian tỏa ra. Hắn chuẩn bị thi triển dịch chuyển không gian.

Trong khoảnh khắc hắn đang muốn chui vào lối đi không gian thì trên bầu trời chợt giáng một tia sét quỷ dị bổ thẳng xuống…

“Ầm!”

Tia sét này đánh cho lối đi không gian La Chinh tạo nên nát bấy, bản thân La Chinh cũng bị tia sét này ảnh hưởng đến. Hắn khẽ rên, cứng cỏi chống chọi lại tia sét này, tốc độ bay cũng giảm xuống rất nhiều.

Nhân cơ hội này, Mục Huyết Dung và Phương Hận Thiếu một trước một sau kẹp La Chinh vào chính giữa.

“Toàn bộ không gian Phương Thiên vực đã bị phong tỏa rồi, ngươi còn định thi triển dịch chuyển không gian…” Mục Huyết Dung nhân cơ hội này ngăn chặn phía trước La Chinh. Ngay khi nàng ta nhìn rõ gương mặt hắn, cặp lông mày lá liễu của nàng ta bỗng nhướng lên, vẻ mặt đầy bất ngờ: “Thực sự là oan gia ngõ hẹp, thì ra chân thần cần phải đuổi bắt chính là ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận