Bách Luyện Thành Thần

Chương 3149: Chiếu lệnh

Sầu Tuẫn từ trên đài thi đấu xuống cũng thấy La Chinh ở dưới đài, cười nói: “La Chinh huynh cũng xuất quan rồi?”Vừa rồi La Chinh tiến tới trước đài nhưng chỉ có một số ít người phát hiện ra La Chinh, phần lớn đệ tử tầng một đều dành sự chú ý của mình lên đài thi đấu.

Sầu Tuẫn vừa nói như vậy, tất cả đệ tử trong tầng một đều tập trung ánh mắt lên người La Chinh.

Mặc dù La Chinh biến phủ Thành Vệ ở thành Vạn Linh thành cứ điểm Thiên Cung nhưng khoảng thời gian này, khi thì La Chinh bôn ba ở bên ngoài, khi thì bận bịu liên lạc với chủng tộc Bỉ Ngạn ở thành Vạn Linh, muốn thấy mặt La Chinh ở trong Bỉ Ngạn thật sự không dễ dàng.

Nhưng sau khi trở về vùng đất Kiếm Đỗng, La Chinh vẫn coi như là “sư đệ” bọn họ, thân phận không chênh lệch nhiều như vậy, tự nhiên cũng dễ mở miệng hơn nhiều.

“Là La Chinh huynh kìa! La Chinh huynh, ta nhớ tộc Thiên Vân tặng cho huynh một con rùa vàng hiếm thấy, có thể tặng con rùa vàng kia cho tại hạ hay không?”

“La Chinh huynh, chẳng biết khi nào thì phân chia kết tinh linh hồn?”

“La sư đệ, ta nhận của tộc Lân Hổ hai trăm nghìn hồn đan, hồn đan này có thể không đóng lên trên không…”

Thái Nhất Thiên Cung ở Bỉ Ngạn không thể coi là giàu có, cho dù là ở trong Dục Giới, kết tinh linh hồn vẫn rất khan hiếm. Đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng vất vả lắm mới khai thác được một ít kết tinh linh hồn, hoặc là đổi lấy một ít hồn đan, nhưng vẫn phải nộp một phần cho cứ điểm.

Cứ điểm chiếu cố rất nhiều đệ tử, phân phối dựa theo yêu cầu, vấn đề là mấy chủng tộc bên trong thành Vạn Linh thường xuyên “vơ vét” Thái Nhất Thiên Cung, hàng năm phải cống lên một khoản không nhỏ, điều này khiến gánh nặng của cứ điểm Thiên Cung càng thêm nặng.

Nhưng sau khi La Chinh tới, không chỉ không cần cống lên mà ngược lại toàn bộ thành Vạn Linh đều cống nạp cho Thái Nhất Thiên Cung, bây giờ thành Thiên Thủy cũng gia nhập hàng ngũ này.

Có thể nói tài nguyên của toàn bộ Thập Tứ Trọng Thiên đều nằm trong tay một mình La Chinh, sao các đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng không ghen tỵ cho được?

Trước đây La Chinh đã bảo Sầu Tuẫn, Lăng Sương phân chia một lần. Gần như toàn bộ đệ tử tầng một đều được hưởng, nhận được ích lợi cực lớn.

Lòng tham của con người là vô hạn, lúc trước cứ điểm Thiên Cung nghèo thì thôi đi, mọi người tự lo cho bản thân cũng được, Thiên Cung có thể bố thí bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Bây giờ La Chinh lại đang trông coi một tòa núi vàng đó!

Đệ tử tầng một không chỉ có các đệ tử từ Thập Ngũ, Thập Lục, Thập Thất Trọng Thiên xuống, ngay cả đệ tử các tầng cao hơn, đứng đầu một tầng lầu như Thuần Hạo cũng định trở về Thập Tứ Trọng Thiên.

Tuy Thuần Hạo và La Chinh có ân oán, nhưng trước mặt kết tinh linh hồn và phúc lợi khác, ân oán này có là gì?

Rất nhiều đệ tử tầng một vây lại, trong nháy mắt đã bao quanh La Chinh ba tầng ngoài, ba tầng trong.

“Chuyện này…”

Sầu Tuẫn thấy mình chào hỏi một câu lại dẫn tới phản ứng như vậy thì vô cùng bất ngờ. La Chinh cũng dở khóc dở cười, hắn cũng không ngờ các đệ tử tầng một lại có phản ứng như vậy.

Thấy người vây lại càng ngày càng nhiều, hắn chỉ có thể phất tay, ngay sau đó nói: “Các vị, chuyện trong Bỉ Ngạn xin hãy xử lý ở Bỉ Ngạn!”

Những người này đâu phải không biết quy định đó? Nhưng tìm La Chinh ở trong thành Vạn Linh không phải chuyện đơn giản như vậy, trong quá trình đó còn phải qua cửa của tộc Dẫn Dứu và tộc Cự Nhân, bây giờ gặp mặt La Chinh rồi, không ai chịu bỏ qua cơ hội đề xuất yêu cầu.

“Chuyện ở Bỉ Ngạn nói ở đây cũng được mà!”

“Ngươi và ta đều là đệ tử Thiên Cung, cần gì phải phiền phức như vậy…”

“La Chinh lão huynh, ta…”

“Tất cả im miệng cho ta!”

Lúc mọi người đang nhốn nháo ta một câu ngươi một lời thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Mọi người đồng loạt nhìn lại, thấy đó là Lăng Sương.

Ngày đó La Chinh ôm Lăng Sương suốt cả chặng đường từ Thập Tam Trọng Thiên tới Thập Tứ Trọng Thiên, các đệ tử Thiên Cung đều thấy rõ quan hệ của hai người, chuyện này cũng lưu truyền bên trong vùng đất Kiếm Đỗng. Huống hồ địa vị bản thân nàng đã tương đối cao, lạnh giọng quát mắng như vậy nên không ai dám nói thêm nữa.

“Muốn cái gì, hoặc là cần làm chuyện gì trực tiếp tìm Sầu Tuẫn ghi lại là được, nếu là yêu cầu hợp lý tất nhiên không thành vấn đề. Mặc dù La Chinh chiếm cứ thành Vạn Linh nhưng tài nguyên không phải vô hạn, huống hồ… Hắn không hề nợ các vị cái gì!” Lăng Sương tiếp tục nói.

Sau khi chiếm cứ thành Vạn Linh, La Chinh giao tài nguyên nhận được cho Sầu Tuẫn tiến hành phân chia, mà La Chinh không có giới hạn gì, chỉ cần các đệ tử Thiên Cung yêu cầu thì gần như là cầu gì được nấy.

Con người đều tham lam, chuyện đó đã dẫn đến việc các đệ tử tầng một đều trừng mắt canh giữ ở bên trong thành Vạn Linh, tài nguyên lấy được trừ phần để lại cho La Chinh, còn lại nháy mắt đã bị những đệ tử khác phân chia!

Tình thế cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, sợ rằng các đệ tử trong tầng một sẽ co đầu rụt cổ ở bên trong thành Vạn Linh chờ La Chinh tới cho ăn. Chuyện này không chỉ bất lợi với La Chinh, thậm chí còn bất lợi với toàn bộ đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng.

“Lăng Sương điện hạ nói đúng, La Chinh huynh để ta thay mặt quản lý, các vị có yêu cầu gì tới tìm ta là được” Sầu Tuẫn cũng mỉm cười nói với mọi người.

Nhưng yêu cầu mà những người này nói hoặc ít hoặc nhiều đều hơi quá đáng, căn bản là không thể qua được cửa ải của Sầu Tuẫn, cộng thêm lời Lăng Sương nói, các đệ tử tầng một nhất thời đều khó chịu.

“Hừ, tìm ngươi có ích lợi gì?”

“Nghe nói mỗi tháng tộc Dẫn Dứu và tộc Cự Nhân nộp kết tinh linh hồn lên đều nhiều hơn một vạn miếng, mà chia cho chúng ta chỉ có một miếng…”

“Sầu Tuẫn, lần trước ta tìm ngươi nhờ ngươi giúp ta xin Xích Điện một món tín vật Bỉ Ngạn, cũng không quá khó mở miệng, vậy mà ngươi lại từ chối thẳng thừng…”

Những đệ tử này vừa rồi vẫn còn mang vẻ mặt lấy lòng, giờ phút này đã thay đổi sắc mặt, quay sang chỉ trích Sầu Tuẫn, còn bóng gió trách mắng cả La Chinh. Nhưng chung quy bọn họ không dám đắc tội La Chinh, đại đa số đều nhằm vào Sầu Tuẫn.

Nhìn vẻ mặt xấu xí của rất nhiều đệ tử tầng một, chân mày La Chinh cũng nhíu chặt.

Sau khi mới chiếm được thành Vạn Linh, La Chinh cũng ý thức được việc hắn sẽ có một số lượng tài nguyên rất lớn.

Tất nhiên một mình La Chinh không dùng hết được tài nguyên bên trong Thập Tứ Trọng Thiên, mà La Chinh thân là một đệ tử của Thiên Cung, đúng là nên tặng lại cho Thiên Cung, chia một phần lợi ích trong đó cho vùng đất Kiếm Đỗng cũng là việc La Chinh cam tâm tình nguyện, không ngờ lại dẫn tới việc các đệ tử Thiên Cung phản ứng như vậy.

Ngay lúc này, Phượng Ca từ cửa sau của tòa kiến trúc đồng xanh lững thững đi ra, đồng thời dùng giọng nói lạnh như băng nói: “Quả nhiên là một bò gạo là ân, một thúng gạo là thù, ngày xưa các ngươi chịu hết lấn áp ở bên trong thành Vạn Linh, đánh rắm cũng chẳng có kẻ nào dám đánh, bây giờ ta và La Chinh chiếm thành, các ngươi ở trước mặt chúng ta đúng là sung sức thật đấy nhỉ?”

Thái Nhất Thiên Cung có thể có được thế cục như vậy ở Thập Tứ Trọng Thiên, Phượng Ca cũng có một nửa công lao, lời nói này của nàng nhất thời khiến các đệ tử tầng một cứng họng.

Nhưng chung quy vẫn có người không phục, Phương Vĩ đứng ở một góc bỗng nhiên nói: “Dựa theo quy định của vùng đất Kiếm Đỗng, tài nguyên mà các đệ tử khai thác được theo lý phải nộp lên một nửa, phân chia đồng đều cho các đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng chúng ta. Ngày xưa chúng ta cũng tuân theo lệ này mà làm, cho nên mọi người nói lên yêu cầu cũng không phải không…”

Phương Vĩ còn chưa nói xong, trong tay Phượng Ca đã xuất hiện một quyển trục màu vàng. Nàng cười lạnh một tiếng, mở quyển trục ra, đồng thời nói: “Đông Hoàng chiếu lệnh, tài nguyên mà ta và La Chinh lấy được tất cả đều là của ta và La Chinh, không cần chia lợi ích cho vùng đất Kiếm Đỗng, chúng ta thích phân chia thế nào thì phân chia thế ấy, các ngươi có thể mở to mắt chó ra mà nhìn cho rõ!”

Phượng Ca cũng sẽ không khách sáo với những tên không biết điều này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận