Bách Luyện Thành Thần

Chương 3312: Sức mạnh của linh hồn

“Lần trước lúc ta đến đây, ta còn từng khen Thái Sơ Thận Cảnh kỳ diệu khéo léo, không ngờ chỉ mới mấy năm đã bị phá hỏng. Ôi…” Trên gương mặt tuyệt đẹp của Nữ Oa nương nương toát lên nét bi thương“Chỉ là một pháp trận huyễn cảnh thôi mà, lúc nào ta cũng tiện tay bày ra được hết. Tên nhóc La Chinh kia còn chưa ra khỏi Bỉ Ngạn, vậy ta sẽ bày ra một…” Phục Hy tiếp lời Nữ Oa.

Hai mắt Cam Cao Hàn sáng lên, ông nói ngay: “Nếu Nhân Hoàng bằng lòng bày bố một pháp trận thì tất nhiên Thái Nhất Thiên Cung ta rất lấy làm vinh hạnh”

Nữ Oa lại lơ đãng liếc Phục Hy một cái, đồng thời nói: “Thứ mà Thiên Cung thiếu không phải là pháp trận hùng mạnh, mà là nhân vật có thể đối kháng lại Bất Hủ cảnh. Chỉ một pháp trận thì quá vô bổ”

Phục Hy bị Nữ Oa liếc một cái thì không tiện khoe khoang gì nữa.

Nữ Oa nói rất đúng, không có người trong tranh trấn giữ thì pháp trận có mạnh tới đâu cũng chẳng có ý nghĩa gì, cùng lắm thì chỉ có thể trì hoãn bước chân tiến công của đối phương mà thôi.

Trong lúc họ đang trò chuyện, trước cửa Đích Long Điện bỗng truyền đến tiếng thị vệ: “La Chinh của núi Thái Nhất đến!”

Sau khi La Chinh bước vào trong điện, ánh mắt mọi người ở đó đều tập trung trên người hắn.

Như mấy người Thu Âm Hà, lão Hải khi vừa thấy La Chinh cũng cảm nhận được La Chinh đã thay đổi một chút về mặt bản chất. Trong đôi mắt sáng tỏ của hắn ẩn chứa hơi thở vô cùng hùng hậu, khi đối mặt mơ hồ mang đến cảm giác sâu nặng, chỉ những ai linh hồn đã đạt được bước tiến dài mới có thể sinh ra cảm giác khiến cho người ta kính sợ như thế.

“La Chinh, ngươi thông qua ải thử thách của Hồn thành rồi à?” Thu Âm Hà không kìm được bèn hỏi.

Ông từng nghĩ rằng La Chinh có thể bước vào vùng đất Kiếm Đỗng trong vòng vài năm… Nhưng bây giờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà ngay cả Hồn thành hắn cũng vượt qua được rồi! Về mặt lý thuyết, xét về tu vi thì La Chinh đã là nhân vật có thể sánh ngang bằng ông!

“Đúng vậy” La Chinh vừa đi vừa khẽ gật đầu.

“Nhanh thế cơ à?”

“Ta nhớ La Chinh mới bước vào Thập Bát Trọng Thiên vài ngày trước thôi, bây giờ đã đạt đến Thánh Hồn cảnh luôn rồi?”

“Chuyện này khả năng không cao lắm thì phải?”

Cam Cao Hàn cũng nhìn chằm chằm La Chinh với vẻ mặt không tài nào tưởng tượng nổi. Ông không ngờ rằng mới cách đây vài ngày ông còn thảo luận với La Chinh về vấn đề trên Tam Thập Tam Trọng Thiên, thế mà bây giờ hắn đã qua Hồn thành. Chuyện này thật sự quá…

Diễm Phi nương nương ngồi ngoài cùng bên trái chỉ mỉm cười thật nhẹ: “Con bé Phượng Ca kia lại không chủ động nói với ta!”

Sau khi mấy người Thiên Cung biết được La Chinh đã thành Thánh Hồn cảnh, họ vừa vui mừng mà vừa cảm thấy hơi mất mát. Dù sao những người ở đây không phải là người trong tranh, bọn họ cũng chỉ là Thánh Hồn cảnh mà thôi, một người thuộc thế hệ sau chỉ dùng vài năm ngắn ngủi đã đuổi kịp bọn họ, điều này chẳng phải đã nói rõ những năm qua bọn họ sống vô dụng quá à.

“La Chinh bái kiến Nữ Oa nương nương, Nhân Hoàng đại nhân.” La Chinh tiến lên, chắp tay nói.

Phục Hy hừ một tiếng có vẻ hơi cao ngạo, còn Nữ Oa thì nhàn nhạt cười nói: “La Chinh thử mấy lần thì đạt đến Thánh Hồn cảnh?”

Mấy người Thu Âm Hà đã quên khuấy mất chuyện này. Nếu La Chinh đạt được Thánh Hồn cảnh chỉ trong bốn, năm lần thử thì e là hắn sẽ lập nên kỷ lục trong thế giới mẹ!

“Một lần” La Chinh đáp.

Nghe được câu trả lời của hắn, hàng lông mày của Diễm Phi hơi nhướng lên. Bà biết Đông Hoàng cũng phải mất khoảng mười lần mới thành Thánh Hồn cảnh.

Trái tim của vô số cường giả trong cả Đích Long Điện đều thắt lại một cái thật chặt.

Một lần?

Có người chỉ thử một lần đã thông qua Hồn thành sao?

Hình như không chỉ trong vòng hỗn độn này mà xưa nay chưa bao giờ tồn tại cả…

Ngay cả Phục Hy cũng nhìn La Chinh bằng ánh mắt như thể đang nhìn quái vật. Hắn ta trợn to mắt, nói: “Nhóc con, ngươi thật sự đạt đến Thánh Hồn cảnh chỉ trong một lần?”

Nữ Oa nương nương thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, nàng hỏi tiếp: “Ngươi lấy được mấy khắc ấn Thánh Hồn?”

Lúc La Chinh lấy được khắc ấn Thánh Hồn, đã có không ít dương hồn trong Hồn thành chú ý tới, tất nhiên những dương hồn ấy sẽ bẩm báo về cho tộc của mình nên chuyện này chẳng thể nào giữ bí mật được.

“Chín cái” La Chinh trả lời.

Trong Đích Long Điện hoàn toàn tĩnh lặng, nhưng ngay sau đó đã bùng nổ lên.

“La Chinh, ngươi thật sự lấy được chính khắc ấn Thánh Hồn ư?”

“Ta, ta mới có một…”

“Đa số bọn ta còn chẳng có cái nào đây!”

Trong số đông đảo lão thần của Đông Hoàng Thái Nhất, chỉ có Ninh Hư Viễn là có một khắc ấn Thánh Hồn. Cũng chính nhờ khắc ấn ấy mà linh hồn của ông mạnh hơn rất nhiều so với các Thánh Hồn cảnh khác!

Còn La Chinh, hắn đã thu được chín khắc ấn Thánh Hồn, như vậy hắn mạnh đến nhường nào?

“Xưa nay chưa ai lấy được chín khắc ấn Thánh Hồn cả, không phải ngươi đang khoác lác đấy chứ?” Phục Hy trợn to mắt, nói.

Trên gương mặt vốn còn bình tĩnh của Nữ Oa cũng hiện lên vẻ thất thố. Nàng nói ngay: “Chinh Nhi, ngươi hãy phóng uy áp linh hồn ra thử xem…”

Nang tin lời của La Chinh nhưng vẫn muốn nhìn xem linh hồn của người có chín khắc ấn Thánh Hồn mạnh cỡ nào!

La Chinh cũng chỉ mới rời khỏi Bỉ Ngạn, hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể mình rất dồi dào, là loại cảm giác trước nay chưa từng có, thế nhưng hắn cũng không biết dương hồn của mình mạnh đến mức nào.

“Được!”

La Chinh nhắm hờ hai mắt lại rồi hít vào một hơi thật sâu.

“Phù!”

Trong khoảnh khắc khi hắn thở hắt ra, hai mắt hắn đột nhiên mở to, một luồng hơi thở linh hồn đáng sợ bộc phát ra.

Chín khắc ấn nối liền lại thành một thể hoàn chỉnh, chuyển động liên tục trong linh hồn hắn.

Luồng hơi thở linh hồn kia hình thành uy áp kinh khủng, tràn ngập trong khắp Đích Long Điện!

Ngoại trừ Phục Hy cùng Nữ Oa, còn lại rất nhiều cường giả Thiên Cung ở đây cảm nhận được hơi thở này đều bỗng chốc bị đè ép đến mức không thở nổi.

“Mạnh, mạnh quá!”

Thu Âm Hà vừa kinh ngạc vừa thầm cười khổ. Vừa rồi ông còn nghĩ rằng nếu gạt thực lực qua một bên không xét đến thì tu vi của La Chinh đã có thể sánh ngang với ông, nhưng theo tình hình trước mắt thì ông vẫn còn nghĩ quá đơn giản…

Bên ngoài Đích Long Điện đều là hộ vệ mới vừa được điều phối đến đây chưa bao lâu, tu vi đều không thấp. Khi luồng uy áp linh hồn vô hình của La Chinh phóng lên cao, những hộ vệ kia bỗng cảm giác như trong Đích Long Điện vừa xuất hiện một con hung thú thời viễn cổ. Bọn họ như rơi vào hầm băng, hai chân nhũn ra, ai nấy đều quỳ thẳng xuống đất, không cách nào động đậy.

Luồng uy áp linh hồn này chỉ kéo dài vài hơi thở, hai mắt La Chinh khẽ nhắm lại, thu hồi toàn bộ hơi thở của mình về. Khi hắn mở mắt ra lần nữa thì đôi mắt đã trở lại vẻ bình thường.

“Ta chưa bao giờ thấy ai có được chín khắc ấn Thánh Hồn, nhưng La Chinh ngươi chưa vào trong tranh mà linh hồn đã mạnh đến vậy rồi, nếu vào tranh thì e là sức mạnh sẽ tăng vọt lên một cấp bậc khác. Ta thật sự rất mong chờ” Nữ Oa nương nương ngợi khen.

Còn Phục Hy, hiếm có khi nào hắn ta không mở lời trào phúng La Chinh, thậm chí sắc mặt hắn ta còn thay đổi liên hồi.

Xưa nay hắn ta không quá tin phục La Chinh… Chỉ có điều, La Chinh khi xưa vẫn còn kém hắn ta rất xa, không ngờ tên nhóc này lại lấy tốc độ như thế nhích lại gần hắn ta. Vậy chỉ vài ngày nữa thôi là hắn sẽ vượt qua hắn ta thật à?

Phục Hy khó mà chấp nhận hiện thực này!

“Ta cũng hy vọng sớm đặt chân vào Tam Thập Nhị Trọng Thiên, trở thành người trong tranh.” La Chinh nói.

Nữ Oa khẽ gật đầu rồi nói: “Nghe nói La Chinh ngươi từng gọi chính Đông Hoàng bản tôn ra, chắc ngươi thật sự tìm được Nhân tộc Bỉ Ngạn? Có thể để ta gặp chút không?”

Cam Cao Hàn đã bẩm báo chi tiết về chuyện Đông Hoàng ngăn địch nên đương nhiên Nữ Oa vô cùng để tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận