Bách Luyện Thành Thần

Chương 2736: Thần Đồ

Bị cô gái váy đen vạch trần, sắc mặt Tà Thần cũng thoáng thay đổiĐối với hắn ta, sự tồn tại của vùng đất ký linh là một sự ràng buộc, đồng thời cũng là một sự bảo vệ. Nếu vùng đất ký linh có thể tiện tay phá hỏng, vậy lớp bảo vệ này sẽ trở nên vô nghĩa.

“Thế thì ngươi cứ giết ta là được!” Tà Thần cười lạnh.

Có thể trở thành người kiêu hùng một phương thì đã xem nhẹ sinh tử từ lâu. Trên thế gian này, thứ làm hắn ta phải lưu luyến quả thực không nhiều lắm.

Cô gái váy đen đánh giá người đàn ông chỉ mới vào Bỉ Ngạn này, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.

“Đã như vậy… Ta sẽ thỏa mãn ngươi” Nàng ta mỉm cười.

Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên gò má Tà Thần rồi đẩy lên trán.

“Chờ một chút” Tà Thần bỗng nhiên lên tiếng ngăn cản.

“Sợ chết?” Cô gái váy đen nở một nụ cười khinh miệt.

Nàng ta từng thấy rất nhiều người như vậy, lúc cái chết chưa tới thì có vẻ hùng hồn đanh thép, đợi khi cái chết thực sự ập tới thì lại bắt đầu co quắp sợ hãi, có lẽ người trước mắt cũng như vậy…

“Hừ” Tà Thần hừ lạnh một tiếng: “Ông đây giết chết quái vật kia rồi, ngươi có thể nói tên cho ta biết chưa?”

Cô gái váy đen hơi kinh ngạc, sau đó cười nói: “Ta là… Thần Đồ”

Nghe xong cái tên này, Tà Thần nhắm mắt lại, cho dù đối diện cái chết cũng không hề sợ hãi.

Sau đó, tử khí nồng nặc bắt đầu lượn lờ trên ngón tay nàng ta, chỉ chốc lát sau Tà Thần đã mê man, không nhúc nhích nữa…

Thiên phú phi phàm khiến người đời kinh ngạc tán thán, tính cách kỳ quái mà thô bạo, đây là sự chiếu cố của thần vận mệnh. Hắn ta quả thực là vì Hắc Thuyền mà tồn tại!

Đương nhiên nàng ta sẽ không thực sự giết kẻ này…

Nàng ta tiện tay nâng Tà Thần lên, đôi mắt hớp hồn nhìn về phía tộc trưởng Thiên Nhân động thứ mười chín cách đó không xa.

Khoảnh khắc đối diện ánh mắt cô gái áo đen, vị tộc trưởng Nhân tộc này kinh hoàng tột độ.

Nhưng nàng ta chỉ nhón chân một cái, vội vàng bay lên trên…

Sau khi nàng ta đưa Tà Thần rời đi, tộc trưởng Nhân tộc mới thở phào một hơi.

Nếu nói sát tinh kia là tồn tại bọn họ không thể trêu chọc thì cô gái này quả thực là tồn tại không dám đối diện!

Núi U Minh nhỏ bé của bọn họ sao lại đụng phải chuyện này!

Cũng may…

Ba mươi hai tộc khác đã chết hết rồi, Nhân tộc bọn họ vẫn không chút hao tổn.

Sát tinh kia tuy tàn bạo nhưng vẫn còn nhớ tình đồng tộc.

Ngay khi tộc trưởng đang cảm thấy may mắn thì chợt nghe được tiếng nước chảy.

“Róc rách, róc rách, róc rách…”

Trong ba mươi hai hang động, tất cả thi thể, các bộ phận cơ thể rời rạc và xác chết tả tơi lần nữa dung hợp lại.

Đám quái vật lộn xộn này có hai cánh, có lưỡi bằng xương, cuốn theo tử khí nồng nặc lao về phía tộc trưởng và hang động thứ mười chín…

“Bịch!”

Tà Thần bị ném xuống khoang thuyền u linh như một con lợn chết.

“Gậy trúc” nhìn chằm chằm Tà Thần, thở dài nói: “Năng lượng dung đạo tầng thứ hai mươi chín, nếu thực sự là hắn tự mình lĩnh ngộ thì ngộ tính này đúng là vô cùng đáng sợ”

“Hơn phân nửa là hắn tự mày mò tìm hiểu, thà chết cũng không chịu bái sư, hiển nhiên không có sư phụ” Thần Đồ nói.

“Đáng tiếc hắn không chịu bái sư, cũng không đủ linh hoạt, nhưng người có thiên phú đều là như vậy” Gậy trúc hỏi: “Ngươi định chế thành con rối sống hay là có dự định nào khác?”

Thần Đồ mỉm cười nhìn Tà Thần, chợt nói: “Ta muốn cho hắn gia nhập Hắc Thuyền”

Gậy trúc sửng sốt, qua hồi lâu mới lên tiếng: “Ngươi điên rồi?”

“Phi Liêm bị một lời của Nữ Oa niêm phong chết, Hắc Thuyền vẫn còn một ghế trống” Thần Đồ dựa trên lan can, đưa tay vuốt ve một khúc xương khô: “Thuyền trưởng nhất định sẽ đồng ý”

“Cho dù hắn thiên phú phi phàm cũng không thể gia nhập, hắn quá nhỏ yếu” Gậy trúc lắc đầu.

“Cái này không cần ngươi lo lắng, ta tự có biện pháp” Thần Đồ lại nói.

Bây giờ Tà Thần không có chút giá trị nào đối với Hắc Thuyền, nhưng không có nghĩa là tương lai cũng không có.

Hắc Thuyền không thuộc bất cứ thế lực siêu cấp nào, thậm chí còn có xích mích với phần lớn các thế lực siêu cấp trên thế giới mẹ, đương nhiên bọn họ không có năng lực tuyển chọn thiên tài như các thế lực lớn, việc bổ sung người mới vô cùng khó khăn.

Mà tất cả mọi biểu hiện của Tà Thần đều rất hợp ý Thần Đồ.

“Vậy ngươi đi nói với thuyền trưởng đi” Gậy trúc cũng không kịch liệt phản đối.

Tử khí không ngừng lan tràn, phi thuyền âm u lẳng lặng rời đi.

Dưới núi U Minh, sau một loạt tiếng la hét thê thảm thì đã yên tĩnh trở lại, chỉ để lại mùi máu tươi bay theo gió.

***

Bất tri bất giác, một tháng đã trôi qua.

La Chinh ra sai người đưa Ngộ Kiếm Linh Dịch đến dưới chân núi, đồng thời cũng mang về một ít tin tức.

Cuối cùng Tô Khoan cũng thuyết phục được Ôn Tứ cho y một cơ hội lên núi. Kết quả thằng nhóc này lại không được việc, bị mắc kẹt giữa sườn núi…

Muốn lên núi không chỉ cần có người đề cử mà còn yêu cầu về thực lực, hiển nhiên Tô Khoan còn thiếu cái này.

Trong vòng một tháng qua, La Chinh dành phần lớn thời gian vào “Tâm Lưu Kiếm”. Khi lĩnh ngộ xong hết rồi, hắn mới phát hiện Tâm Lưu Kiếm cũng không đơn giản như mình tưởng.

Tuy nói tu luyện thần đạo Đoạn Tình có thể trở thành căn cơ của Tâm Lưu Kiếm, nhưng chênh lệch giữa hai bên là vô cùng lớn…

Tâm Lưu Kiếm phải lĩnh ngộ lúc nhàn rỗi, muốn nhanh chóng tất nhiên không được. Cho dù hắn đã đạt đến tầng thứ mười của tháp Tâm Lưu nhưng chỉ mới một tháng thì cũng chỉ hiểu được một phần nhỏ.

Đương nhiên hắn không thể dành tất cả thời gian vào Tâm Lưu Kiếm mà tiến vào Bỉ Ngạn nâng cao tu vi cũng rất quan trọng. Tin rằng các đệ tử khác trong Tâm Lưu kiếm phái cũng không thể liên tục “nhàn rỗi tẩy lòng” mà sẽ dành chút thời gian tiến vào Bỉ Ngạn.

Ngày đầu tiên của tháng, La Chinh lựa chọn bế quan.

Lần này hắn trực tiếp lấy lửa đốt người, dùng thân thể tiến vào Bỉ Ngạn.

Lần trước La Chinh đã định thăm dò Thiên Quỳ thần miếu đến cùng, nhưng giữa chừng bị tộc Kim Ô xâm lược Bích Vân thành nên thân thể vừa vào được Bỉ Ngạn thì đã bị gián đoạn. Bây giờ có thời gian, đương nhiên hắn sẽ thăm dò cẩn thận.

Thoắt cái, La Chinh đã xuất hiện trên một bờ cát vàng.

Hiện tại cũng không phải lúc xông pha Bỉ Ngạn nên cả bờ cát vắng tanh, không có một bóng dương hồn.

Hắn quan sát một vòng, sau đó tiến lên phía trước.

Địa hình của Bỉ Ngạn Nhất Trọng Thiên cũng không phức tạp, La Chinh dựa vào ký ức nhanh chóng tìm được đường dẫn tới Thiên Quỳ thần miếu.

Trên đường đi, hắn chợt nhớ lại khối phong thạch trong cơ thể.

Phong thạch và hắn đã được nung thành một thể, mà thân thể của hắn cũng vào Bỉ Ngạn, vậy có thể mang vật này vào Bỉ Ngạn được không?

Theo La Chinh được biết, vật bên ngoài thế giới mẹ rất khó mang vào Bỉ Ngạn. Hiện hắn chỉ biết có hai thứ có thể đưa vào đây: Một là hồn đan, hai là chìa khóa Bỉ Ngạn.

Với một ý nghĩ lướt qua trong đầu, hắn định di chuyển phong thạch ra tới trên tay mình…

“Không có phản ứng…”

La Chinh lắc đầu cười, suy nghĩ của hắn về Bỉ Ngạn quá đơn giản.

Nếu dễ đến thế thì sợ rằng vô vàn sinh linh trong thế giới mẹ đã chẳng cần phải đối mặt với nguy hiểm vượt qua biển Chân Ý.

La Chinh gạt bỏ ý nghĩ này qua một bên rồi lại tập trung lên đường. Không bao lâu sau, Thiên Quỳ thần miếu đã hiện ra trước mắt hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận