Bách Luyện Thành Thần

Chương 3126: Người da xanh

Sau khi hai người đi được khoảng hơn trăm dặm trong mảnh Ám vực trụi lủi này, cảnh vật xung quanh mới dần dần khôi phục bình thường. Từng lùm cây u ám, thấp bé tạo thành một rừng rậm mênh mông. Khi La Chinh và Phượng Ca định đi xuyên qua rừng cây này thì cành của những cây kia rủ xuống và khẽ đong đưaSức mạnh của một cành cây không mạnh nhưng hàng nghìn, thậm chí hàng chục nghìn cành cây đồng thời hành động có thể khiến con mồi mạnh mẽ chết tươi. Hiển nhiên, chúng coi La Chinh và Phượng Ca là con mồi, chuẩn bị công kích bất cứ lúc nào.

Phượng Ca thản nhiên nhìn những cành cây đang tới gần, trong mắt nàng hiện lên một luồng sáng trắng: “Các ngươi muốn hóa thành tro bụi?”

Đám yêu thực này có tư duy, khi cảm nhận được sự uy hiếp của Phượng Ca, đám cành cây rậm rạp như bầy kiến lập tức rụt lại. Rừng rậm yêu thực vốn là nơi khó di chuyển, nay đám yêu thực lại dạt ra hai bên tạo thành một đường mòn.

“Thế mới được chứ!” Phượng Ca cười lạnh lùng, ngẩng đầu đi thẳng về phía trước.

La Chinh lắc đầu cười rồi theo sau nàng. Đám sinh linh Ám vực này vô cùng sợ Phượng Ca. Sau khi xuyên qua cánh rừng rậm này, trước mặt hai người xuất hiện từng dãy núi lớn, đỉnh núi như hòa nhập với bầu trời. Trong bóng đêm, không thể nào nhìn thấy những dãy núi này cao tới đâu.

Sau khi vào Ám vực, chuyện đầu tiên mà họ cần làm là tìm được cứ điểm của đám khỉ đen kia. Nhưng bây giờ, bọn họ không tìm được sinh linh có trí tuệ nào nên muốn tìm được chúng cũng hơi khó.

Sau khi men theo đường núi đi một đoạn, La Chinh và Phượng Ca nhìn thấy phía trước có ánh lửa. Ngoài Vô Lượng Thiên Quang của Thuần Khiết Giả thì ngọn nến chính là thứ duy nhất có thể phát sáng trong Ám vực. Đốm lửa kia phát ra ánh sáng dìu dịu nên nhất định là ngọn nến.

Hai người cẩn thận từng li từng tí tới gần sườn núi. Quả nhiên, họ thấy cách đó không xa có một ngọn nến. Sau khi được đốt cháy, ngọn nến được đặt trên một mảnh đất trống, nó lẻ loi đứng đó chiếu sáng. Uy lực của ngọn nến không bằng Vô Lượng Thiên Quang, cũng không sánh bằng ánh sáng tự phát trong Quang vực, nhưng sinh linh Ám vực lại e sợ nó. Trừ khi chúng ăn Quang Chi Quả Thực mới có thể dễ dàng tới gần ngọn nến mà không bị ánh sáng của nó làm bị thương.

Hiển nhiên, có người cố ý đặt ngọn nến này ở đây. Chỉ có điều, không biết mục đích của việc sắp xếp này là gì.

La Chinh và Phượng Ca không nói lời nào, trốn ở bên cạnh quan sát động tĩnh xung quanh ngọn nến.

Chẳng bao lâu sau, trong bóng tối truyền tới tiếng huyên náo. Một con côn trùng nhìn giống con dế mèn, cao cỡ nửa người chui ra. Nó nhảy từng bước về phía ngọn nến. Dường như con côn trùng này không hề sợ hãi ngọn nến. Nó nhảy thẳng về phía phạm vi ánh nến chiếu sáng mà chẳng hề phòng bị gì.

“Xèo xèo, xèo xèo…”

Sau khi nó tiến vào phạm vi ánh nến chiếu sáng, tia sáng màu vàng dìu dịu kia liên tục ăn mòn nó. Chỉ một lát sau, bên ngoài thân thể của con côn trùng đã thủng lỗ chỗ, bốn cái chân của nó rụng xuống, cuối cùng ngã sấp trước ngọn nến.

Ngọn nến vẫn đang ăn mòn thân thể của con côn trùng. Nếu không có bất cứ can thiệp nào, con côn trùng này sẽ biến mất trước ngọn nến. Nhưng lúc này, một cái thòng lọng nhỏ đột nhiên ném tới tròng vào thân thể của con côn trùng và kéo đi. Chiếc thòng lọng kia đã kéo nó ra khỏi phạm vi chiếu sáng của ngọn nến.

Động tác kia vô cùng trôi chảy, dường như đã làm nhiều tới mức thuần thục rồi. La Chinh còn chưa kịp thấy rõ ràng thì con côn trùng kia đã bị kéo vào trong bóng tối.

“Chắc chắn bên kia là một sinh linh có trí tuệ. Chúng ta đi tìm nó đi!” Phượng Ca ghé sát vào tai của La Chinh và nói.

Chắc chắn sinh linh có trí tuệ sống trong Ám vực biết đám khỉ đen kia đang ở đâu. Ngay khi Phượng Ca định qua bên đó thì bị La Chinh giữ lại. Trong Ám vực nguy hiểm hơn so với Quang vực nhiều, dù trong tình huống nào thì cũng phải cảnh giác. Hắn nói: “Cứ quan sát đã rồi lát nữa tính tiếp”

Hai người vẫn nấp ở chỗ cũ, nhìn chằm chằm ngọn nến kia. Chỉ một lát sau, trong bụi cỏ cách đó không xa lại vang lên tiếng xào xạc. Lần này là một con rết lớn màu đen, nó dài tới hơn một trượng. Con rết này nâng thân thể dài nhỏ của mình lên để quan sát ngọn nến, nó cũng bò về phía ánh nến mà không hề do dự.

Số phận của nó cũng chẳng khác gì con dế mèn vừa rồi. Sau khi con rết tiến vào phạm vi chiếu sáng của ngọn nến, thân thể nó liên tục bị ăn mòn. Nó còn chưa kịp tới gần ngọn nến thì đã nằm bất động.

“Vèo!”

Một cái thòng lọng lại bay từ trong bụi cỏ ra, buộc vào thân thể của con rết lớn một cách chính xác. Sau đó, cái thòng lọng kia cũng kéo con rết lớn vào trong bụi cỏ. Sức sống của con rết lớn này rất mạnh, trong quá trình bị lôi đi nó còn liên tục giãy giụa.

Nhờ thời khắc con rết này giãy giụa, La Chinh thấy rõ trong bụi cỏ có một bàn tay lớn màu xanh lục đang kéo dây thừng. Mặc dù hắn không biết đó là chủng tộc gì trong Bỉ Ngạn, nhưng chắc chắn không phải đám khỉ đen kia.

“Bọn chúng chỉ lợi dụng ánh nến để bắt côn trùng mà thôi, cũng chẳng có gì hay ho” Phượng Ca cảm thấy rất nhàm chán.

“Thế thì chúng ta đi vòng qua là được…” La Chinh gật đầu nói.

Hai người không hề có ác ý gì, chỉ muốn hỏi thăm chút chuyện mà thôi, không tới mức đối phương coi họ là kẻ địch.

Ngay vào lúc La Chinh vừa đứng dậy, trên bầu trời đột nhiên truyền tới tiếng “vù vù”. Mấy chục con ong lớn bằng cái hồ lô bay trên bầu trời, chúng bay thẳng về phía La Chinh và Phượng Ca. Trên thân thể những con ong này có màu sắc rực rỡ, hiển nhiên là thứ có kịch độc!

“Trốn ở phía sau ta!”

La Chinh kéo Phượng Ca về phía sau, thân thể hắn khẽ đảo một cái, đưa tay đập về phía không trung.

“Bộp bộp bộp bộp…”

Chưởng phong bay ra khiến những con ong độc này bị đập thành nhiều mảnh. Nhưng hắn vừa mới xử lý xong đám ong độc thì một đám nhện to bằng nắm tay đột nhiên chui từ bụi cỏ bên cạnh ra, ngoài ra còn có một con rết ngũ sắc dài chừng một thước. Không ngờ vùng này lại có nhiều độc trùng ẩn náu như vậy!

La Chinh không hề e sợ đám độc trùng này, nhưng Phượng Ca vừa nhìn thấy đám côn trùng này thì dựng hết cả tóc gáy lên. Nếu không phải sợ đánh rắn động cỏ, e rằng nàng đã thả Vô Lượng Thiên Quang ra đốt sạch đám độc trùng này rồi.

Hai người không thể không rời khỏi chỗ ẩn núp. Lúc bọn họ vừa bước ra thì hai bóng người màu xanh lục cũng chui ra khỏi bụi cỏ cách đó không xa. Đó rõ ràng là hai người da xanh, thân thể của bọn họ còng xuống, động tác vô cùng nhanh nhẹn. Trên đầu họ là một mái tóc màu đỏ, tướng mạo rất đáng sợ.

“Vèo, vèo!”

Hai người da xanh xông tới, đồng thời bọn họ còn ném mạnh thòng lọng về phía La Chinh và Phượng Ca. Hai người liếc nhau, không hề né tránh mà mặc kệ hai cái thòng lọng kia trói mình lại. Người da xanh thấy mục tiêu đã bị trói chặt, trong lòng vô cùng vui mừng. Nhưng bọn họ còn chưa kịp thu dây thừng thì cảm giác đầu kia dây thừng truyền tới một sức mạnh không thể địch lại được. Hai người da xanh không tự chủ được bị kéo tới cạnh La Chinh và Phượng Ca.

Bọn họ thấy tình thế không ổn nên lăn một vòng dưới đất, định lăn vào trong bụi cỏ. Nhưng khi cả hai vừa đứng vững thì cảm thấy khóe mắt có hai tia sáng trắng bay ra, chân truyền tới cảm giác đau đớn. Chân của cả hai bị tia sáng nhỏ bé kia xuyên qua, găm chặt trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận