Bách Luyện Thành Thần

Chương 3433: Nắm đấm

Mặc dù hoạt động di chuyển của Thiên Cung nhanh, nhưng dù sao vẫn là một công trình vĩ đại. Thực tế vẫn luôn có thám tử không ngừng báo cáo hành trình đi về phía Tây của bảy chiếc thuyền khổng lồ cho Hắc Thuyền và tộc Hữu HùngTộc Hữu Hùng và Hắc Thuyền đều nhận được mệnh lệnh từ tộc Vô Không và tộc Nguyên Linh, mục tiêu rất đơn giản, đó là không tiếc bất cứ giá nào khống chế La Chinh.

Mà Cam Cao Hàn ở trong Bình Dịch Thiên cũng đã gửi lời cầu cứu tới Lê Sơn.

Thật ra lúc Thiên Cung đi tới Nguyên Bắc Châu, ba thế lực Lê Sơn, Hữu Hùng và Hắc Thuyền đều đã xuất hiện, cũng đều đã phát hiện ra sự tồn tại của đối phương.

Nhưng khi đó Lê Sơn cũng không nóng vội, người sốt ruột là Cơ Hiên Viên và thuyền trưởng.

Đương nhiên bọn họ không muốn thuyền của Thiên Cung bay vào bên trong Lê Sơn, nhưng Cơ Hiên Viên và thuyền trưởng đều là người thông minh khôn khéo, ai cũng không muốn ra tay trước.

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng đằng sau, ai cũng muốn làm con chim sẻ kia.

Thuyền trưởng rất bình tĩnh, hắn ta vẫn luôn dẫn theo đội thuyền Hắc Thuyền của mình ở trên không chậm rãi theo sau, không nhanh không chậm.

Nhưng tộc Hữu Hùng ở bên này lại là những kẻ nóng vội đầu tiên…

Cơ Hiên Viên không muốn là người ra tay đầu tiên, vì vậy hắn ta thả “Quỷ Thanh” ra ngoài, ở Ly Hổ Châu ngăn cản đường đi của họ.

Còn bản thân Cơ Hiên Viên, hắn ta và Thần Nông, Mẫn Hổ đều ở trong phi thuyền của mình đợi lệnh.

Hạng người ham giết chóc như Quỷ Thanh đi xuống như vậy, có lẽ đã đến lượt Lê Sơn phải sốt ruột.

Cho nên thuyền trưởng rất ung dung, hắn ta cảm thấy Phục Hy sẽ ra tay đầu tiên.

“Thần Đồ, ngươi đang phát ngốc gì thế?” Thuyền trưởng hỏi.

Thần Đồ ngồi ở mạn thuyền, một đôi chân dài nõn nà như sứ trắng lơ lửng giữa không trung, chiếc váy đen bồng bềnh theo gió, ánh mắt nhìn xuống dưới của nàng ta cất giấu một cảm xúc chán chường uể oải.

Nàng ta vẫn nhìn chằm chằm vào Quỷ Thanh, nhìn lưỡi đao bay ra bốn phương tám hướng biến thành những đường cong không theo thứ tự.

“Không phải ngươi còn mang ảo tưởng gì về Quỷ Thanh đấy chứ?” Cây gậy trúc quấn băng vải kia hỏi, bọn họ đều biết ban đầu Thần Đồ cực kỳ si mê Quỷ Thanh.

Thần Đồ hờ hững nói: “Quỷ Thanh này hoàn toàn là hóa thân từ oán khí, y là một người khác.”

“Chưa chắc.” Thuyền trưởng lại lắc đầu nói: “Thật ra thì bản chất của hắn vẫn là tên Quỷ Thanh đó, chẳng qua chỉ thiếu mất ký ức trước kia mà thôi.”

Thần Đồ nhìn thuyền trưởng.

Nếu thuyền trưởng cố ý đề cập tới chuyện này, e rằng lời muốn nói không chỉ có thế.

Thuyền trưởng thong thả nói: “Quỷ Thanh là hóa thân của oán khí nhưng thực ra lại không thể khống chế được, thật ra chuyện Cơ Hiên Viên đã làm chỉ là đang lặp lại chuyện chúng ta đã từng làm một lần nữa mà thôi.”

“Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị Quỷ Thanh cắn trả.” Thần Đồ lạnh nhạt nói.

“Có lẽ sẽ không bị cắn trả.” Thuyền trưởng lại lắc đầu nói.

“Vì sao?” Thần Đồ không hiểu hỏi.

“Giáo chủ đại nhân đã dặn dò, mục tiêu của chuyến này không chỉ muốn mang La Chinh đi mà còn phải cắn nuốt Quỷ Thanh.” Thuyền trưởng nói.

“Cắn nuốt Quỷ Thanh? Ai tới cắn nuốt?”

Lời này vừa nói ra, thuyền viên trên Hắc Thuyền đều hơi nghi hoặc.

“Tên Tà Thần kia ấy.” Thuyền trưởng hờ hững nói.

“Hắn ta? Không phải tên nhóc đó đã tiến vào Bỉ Ngạn rồi hay sao?” Đồng Nhân cất giọng ồm ồm hỏi.

“Chúng ta có thể giáng lâm.” Thuyền trưởng nói.

“Giáng lâm tên nhóc kia? Có phải quá…”

Giáng lâm trong Bỉ Ngạn cần phải tiêu hao Hồn Nguyên Chi Linh màu vàng, mỗi một viên Hồn Nguyên Chi Linh màu vàng đều vô cùng quý giá.

Rất nhiều tồn tại cường đại của tộc Vô Không cần được giáng lâm, không tài nào đến lượt Tà Thần được, dù sao ngay cả bức tranh bất hủ hắn ta cũng chưa từng bước chân vào.

“Nếu như hắn ta có thể dung hợp với Quỷ Thanh thì đương nhiên là đáng giá.” Thuyền trưởng bình tĩnh nói.

“Nhưng bản chất của hắn ta và Quỷ Thanh không khác gì nhau, lúc nhỏ yếu có thể dùng, một khi cường đại sợ rằng căn bản không khống chế được.” Thần Đồ khẽ chớp mắt.

Thuyền trưởng nhún vai một cái: “Ai biết giáo chủ đại nhân tính toán cái gì, chúng ta làm theo là được…” Lúc này dường như thuyền trưởng nhận ra gì đó, cười nói: “Phục Hy không nhịn được nữa rồi.”

Lực tàn phá của Quỷ Thanh thật sự quá mạnh mẽ.

Từng nhát đao vô hình chém thành từng khe nứt trên mặt đất, gần như chém toàn bộ Ly Hổ Châu ra thành vô số mảnh. Thánh Hồn cảnh hoặc thậm chí ngay cả Hồn Nguyên cảnh đều có thể tránh được. Nhưng lúc này Thiên Cung đang di chuyển theo quy mô lớn, bên trong bảy chiếc phi thuyền chuyên chở không ít đệ tử, không ít đệ tử căn bản chưa biết đang xảy ra chuyện gì đã bị cắt thành hai khúc.

Mặc dù phần lớn đệ tử Thiên Cung đã tản ra bốn phương tám hướng, nhưng lưỡi đao vô hình kia xuyên qua toàn bộ Ly Hổ Châu, căn bản không tránh thoát được, chỉ cần hơi bất cẩn là đã gãy tay cụt chân, thậm chí còn bị cắt thành hai nửa.

Phục Hy cũng là Nhân tộc, bản thân không cách nào dễ dàng khoan nhượng để mặc cảnh tượng này tiếp tục kéo dài.

Lúc Quỷ Thanh mặc sức giết hại, một ấn bát quái khổng lồ xuất hiện ở bức tường, mà ở trước người Quỷ Thanh lại có một ấn bát quái khác.

Lúc Quỷ Thanh thấy ấn bát quái ở trước ngực thì hơi sửng sốt một lát.

Sau đó y cảm thấy sau lưng truyền đến một chấn động kinh khủng, bức tường kiên cố nháy mắt đã bị phá thủng một lỗ to.

Sau khi chấn động kinh khủng đó xuyên qua bức tường cũng không dừng lại, trực tiếp nổ tung ở trên ngực y.

“Oành!”

Đó là một sức mạnh mà Quỷ Thanh chưa từng được trải nghiệm.

Y cảm thấy ngực mình nổ tung, luồng sức mạnh không cách nào kháng cự lại kia đè chặt y xuống mặt đất.

Chỉ là dư âm thôi cũng đã khiến mặt đất sụp đổ, còn y lại ngã xuống tạo thành một cái hố cực lớn cực sâu trên mặt đất.

Cho dù cái hố này đã sâu đến mấy trăm trượng, nhưng sức mạnh còn sót lại vẫn còn đè ép y xuống, bùn đất đen ngòm bao phủ trên đỉnh đầu, y cũng không biết chìm xuống tới nơi nào dưới lòng đất.

Chỉ có điều sức mạnh kia còn chưa tiêu tán, một luồng sức mạnh khác lại nhấc mình lên.

Chờ đến lúc Quỷ Thanh chui ra từ dưới tầng đất thật dày, y thấy trước mặt bỗng xuất hiện một người đàn ông tóc đen, tinh thần và khí chất đặc thù chỉ người đàn ông này mới có khiến trong lòng Quỷ Thanh hơi bất an.

Từ thời khắc y sinh ra, Quỷ Thanh chưa từng sợ hãi một ai, thậm chí có thể nói là không biết sợ hãi là gì. Cho dù lúc đối mặt với Cơ Hiên Viên, y cũng không hề sợ hãi chút nào. Nhưng người đàn ông tóc đen trước mặt lại khiến y cảm nhận được nỗi sợ.

“Ngươi cho rằng không có ai trừng trị được ngươi?” Phục Hy liếc Quỷ Thanh.

“Dựa vào ngươi…”

Quỷ Thanh vừa muốn mở miệng, một dấu ấn bát quái đã hiện lên trên mặt y.

“Oành!”

Một đấm này nện vào mặt, cường giả Bất Hủ cảnh cũng phải đi đời. Nhưng Quỷ Thanh là oán niệm của thế giới mẹ hóa thành, bản thân là một thể với thế giới này. Mặc dù bây giờ y còn rất nhỏ yếu nhưng cũng có thể dễ dàng nắm một châu trong tay!

Luồng sức mạnh này đã bị y chuyển hết tới bức tường…

“Oành! Két két két két…”

Bức tường ở xa xa lại xuất hiện một lỗ thủng lớn, đồng thời còn có rất nhiều vết nứt nhỏ chi chít, đây cũng là do một đấm của Phục Hy phá ra.

“Ngươi có thể hoán chuyển sức mạnh không giới hạn?” Phục Hy hỏi.

“Hừ.” Quỷ Thanh nở một nụ cười nhạt tỏ vẻ ngươi làm gì được ta.

“Chờ ta đập bức tường của Ly Hổ Châu vỡ hoàn toàn, xem ngươi còn có thể ngông được nữa hay không.” Phục Hy vừa nói vừa siết chặt nắm đấm.

Cùng lúc đó, một đồ án bát quái hiện lên trên người Quỷ Thanh.

Mặt, ngực, chân, bụng…

“Ngươi muốn làm gì?” Trong mắt Quỷ Thanh hiện lên một tia sợ hãi.

“Đánh ngươi!” Phục Hy vừa dứt lời, hai nắm đấm mà hắn ta tung ra nháy mắt hóa thành vô số quyền ảnh nện vào người Quỷ Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận