Bách Luyện Thành Thần

Chương 3244: Dưới ánh mặt trời

Chín mặt trời phóng to với tốc độ cực nhanh, độ nóng tăng vọtSau khi cây cỏ hoa lá cháy thành tro bụi, đến lượt từng ngọn núi đá bùng nổ ầm ầm, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.

“Đi mau!”

“Nếu không truyền tống ra ngoài, chúng ta nhất định sẽ chết!”

“Các ngươi đi trước đi…”

Có Bỉ Ngạn cảnh khóc nấc lên, cũng có người rít gào.

Nhưng truyền tống trận chỉ lớn được chừng đó, cho dù ba người vào trong cùng một lúc thì cũng phải mất một khoảng thời gian ngắn mới có thể truyền tống đi được.

Đoàn người đông đúc đằng sau đang cực kỳ rốt ruột!

“Cút hết cho ta!”

Một gã Thái Nhất Vệ năm sao quát lên.

Trong lúc sốt ruột chạy trốn, rất nhiều người đã bất chấp thể diện và khiêm nhường.

Tên Thái Nhất Vệ năm sao này lấy tín vật Bỉ Ngạn ra, đó là một cái đầu lâu màu trắng to lớn, đầu lâu này nằm trên người một con Nam Thiên Tê trong Thập Nhị Trọng Thiên, Nam Thiên Tê là sinh linh Bỉ Ngạn có nội lực lớn nhất trong Thập Nhị Trọng Thiên, không thể bị thu phục thành một tín vật Bỉ Ngạn.

Sau khi bị săn giết, sức mạnh Bỉ Ngạn ẩn chứa trong xương cốt của nó mạnh mẽ kinh khủng, hơn nữa còn vô cùng cứng rắn.

Hắn ta nâng xương sọ của Nam Thiên Tê, đâm thẳng về phía trước.

“Bịch bịch bịch…”

Những người chắn trước người hắn ta lập tức ngã nhào một đống, có mấy chục người còn bị đánh bay, có người bị thương không nhẹ.

Thấy tên Thái Nhất Vệ năm sao này sắp xông vào truyền tống trận, một đường ánh kiếm như kim châm chợt từ trên không giáng xuống, nhẹ nhàng dừng lại trên xương sọ Nam Thiên Tê.

“Soạt…”

Chính giữa đầu lâu Nam Thiên Tê xuất hiện một vết rạn nhỏ, mà Thái Nhất Vệ đằng sau nó cũng xuất hiện một đường máu từ trán tới mũi, cổ, ngực, lan ra cả thân thể.

“Vù vù…”

Cả người hắn ta đã bị ánh kiếm nhỏ như kim châm kia chém thành hai nửa.

“Muốn vào truyền tống trận thì ngoan ngoãn xếp hàng, đây chính là kết cục của những kẻ rối loạn trật tự!”

Giữa không trung vang lên một âm thanh trong trẻo, người nói chuyện chính là Lý Bôi Tuyết.

Hà Trì dặn dò nàng tới đây để duy trì trật tự, thấy đám người hỗn loạn thì tạm thời không ra tay được, ai ngờ còn có kẻ dám dùng tín vật Bỉ Ngạn giẫm đạp đồng đội của mình, Lý Bôi Tuyết tức khắc nổi giận.

Dưới tình thế này, một khi thật sự náo loạn, chỉ sợ mọi người đều sẽ lấy tín vật Bỉ Ngạn ra dùng.

Trên thực tế, Lý Bôi Tuyết đã cảm nhận được khí tức từ rất nhiều tín vật Bỉ Ngạn, nếu những người này lấy tín vật Bỉ Ngạn ra liều mạng, đừng nói thoát đi, chỉ sợ ngay cả truyền tống trận cũng sẽ lập tức bị phá hủy, kết quả là ai cũng đừng hòng rời khỏi đây!

Lý Bôi Tuyết dứt khoát giết chết tên kia. Một mặt vì người này thực sự đáng chết, mặt khác cũng là để đe dọa những người còn lại.

Đám Bỉ Ngạn cảnh, Thái Nhất Vệ ở đây đều nhìn Thái Nhất Vệ năm sao bị chém thành hai nửa kia bằng ánh mắt hoảng sợ, trên mặt đều hiện lên vẻ hãi hùng khiếp vía.

Quả thực rất nhiều người có ý định lấy tín vật Bỉ Ngạn ra phản kháng, nhưng hiện tại đều đã lặng lẽ cất đi.

Đội ngũ vốn vừa chen chúc vừa hỗn loạn lại dần dần khôi phục trật tự.

Ngay khi Lý Bôi Tuyết vừa mới thở phào một hơi thì nàng bỗng nhiên nghe được một tiếng nứt vỡ.

“Rắc…”

Trên tán ô màu xanh kia đã xuất hiện một vết rạn.

Sức nóng từ chín mặt trời khổng lồ tỏa ra càng lúc càng lớn, vị cường giả núi Thái Minh kia đã không chống đỡ nổi nữa, dù ông có cố gắng thúc ép tín vật Bỉ Ngạn thế nào đi chăng nữa, thậm chí còn liều mạng bổ sung thần tinh cũng không thể duy trì tán ô kia thêm nữa!

“Răng rắc răng rắc…”

Vết nứt trên mặt ô càng lúc càng lớn, phần giữa đã xuất hiện một khe hở, ánh sáng nóng cháy chiếu lọt qua, rọi thẳng vào vài tên Thái Nhất Vệ.

“A…”

Sau một tiếng kêu thảm thiết, mấy tên Thái Nhất Vệ kia đã hóa thành tro tàn.

Thấy cảnh tượng này, trái tim tất cả mọi người ở đây đều nhảy lên một cái.

Bọn họ cho rằng dựa vào thực lực của mình có thể chịu đựng một khoảng thời gian dưới ánh sáng mặt trời, nhưng khi thấy kết cục của những Thái Nhất Vệ này, trong lòng bọn họ tràn ngập sợ hãi, một khi tán ô kia hỏng mất, kết cục của bọn họ sẽ ra sao cũng không khó tưởng tượng.

La Chinh cau mày nhìn lên không trung, dường như không gì có thể ngăn cản ánh sáng mặt trời trên kia…

“Rắc…”

Trong lúc hắn đang nhìn chăm chú thì lại có một khe nứt xuất hiện, ánh sáng chiếu xuyên qua, như một thanh thần kiếm tỏa sáng lấp lánh lan tỏa khắp thành Bắc Huyền, bên dưới lập tức có người hét lên chói tai.

“Mau tránh ra!”

“Tới rồi, tới rồi!”

“Khe nứt đang lan về phía chúng ta…”

Người lớn tiếng la hét chính là Lại Hoa Bắc!

Thiên phú của Lại Hoa Bắc so với các đệ tử Đạo Kiếm Cung chẳng khác nào một trời một vực. Cho dù nắm giữ tài nguyên Long Thành, hắn ta cũng không thể bước vào Bỉ Ngạn.

Tuy Thái Nhất Thiên Cung thiếu nhân lực nhưng chân thần dưới Bỉ Ngạn cảnh sẽ không được triệu tập, Lại Hoa Bắc thậm chí còn không có tư cách tiến vào Kỳ Bắc Châu…

Nhưng cách đối nhân xử thế của Lại Hoa Bắc lại vô cùng nghĩa khí, hắn ta biết đệ tử Đạo Kiếm Cung có thể một đi không trở lại, nhưng vẫn bất chấp tất cả mà theo Ân Nguyệt Hàn đi tới Kỳ Bắc Châu.

Hơn nữa thằng nhóc này cũng rất may mắn, tộc Kim Ô tới tới về về mấy lần nhưng hắn ta lại không mất một sợi tóc.

Nhưng khe nứt kia đang lan về phía hắn ta, ánh kiếm do ánh nắng tạo thành chém về phía hắn ta, chỉ cần lướt nhẹ một cái, hắn ta sẽ hóa thành một đống tro tàn.

Lại Hoa Bắc vừa la hét vừa lùi lại, nhưng không ai có thể ngăn chặn ánh sáng này…

Sóng triều nóng rực ập tới, Lại Hoa Bắc như muốn ngất đi, ngay khi hắn ta đang định buông xuôi thì một bóng đen khổng lồ đã chắn ngang trên không trung, đó là một con Thi Linh Kim Ô.

Thi Linh Kim Ô là do Đế Tuấn đích thân tạo ra, nước lửa không thể gây thương tổn cho chúng, ngay cả tồn tại như Phượng Nữ cũng khó mà tiêu diệt được chúng, chúng có thể chịu đựng ánh sáng kia.

“Lên!”

Dưới sự điều khiển của La Chinh, con Thi Linh Kim Ô kia sải cánh bay lên cao, che lấp khe hở trên tán ô.

Lại Hoa Bắc cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn “La Chinh huynh đệ” trên không trung với vẻ cảm kích.

Lúc ở thành Thiên Dung hắn ta đã kết bạn với La Chinh, khi đó hắn ta và La Chinh đều là đại viên mãn, nhưng hiện giờ La Chinh đã là tồn tại mà hắn ta phải ngước nhìn, nghe Ân Nguyệt Hoàn và Tô Khoan nói thậm chí La Chinh còn dùng sức mạnh của bản thân để xoay chuyển trận chiến này!

Đây là khái niệm gì…

Là chuyện mà có lẽ chỉ tồn tại như Đông Hoàng mới làm được.

Có lẽ quen biết La Chinh chính là may mắn lớn nhất của hắn ta.

Khe nứt trên tán ô càng lúc càng nhiều, La Chinh cũng không ngừng chỉ huy Thi Linh Kim Ô bay lên, sải cánh của chúng có thể rộng tới mấy trăm trượng, dựa vào ưu thế về hình thể cũng đủ để che lấp khe hở.

Chỉ chốc lát sau, hơn trăm con Thi Linh Kim Ô đã bay thẳng lên, như từng miếng vá khổng lồ chắp vào tán ô.

Vị cường giả núi Thái Minh kia vẫn khó nhọc chống đỡ, sắc mặt của ông càng lúc càng trắng, hiển nhiên đã tiêu hao tới mức cực hạn.

“Ù!”

Ánh sáng từ chín vầng mặt trời tỏa ra lại mạnh hơn vài phần, mặt vị cường giả kia cũng trở nên đỏ bừng, quát lớn một tiếng: “Ta không chịu nổi nữa!”

Tán ô màu xanh dương vang lên một tiếng “đùng”, đột nhiên nát vụn hoàn toàn!

“Để ta!”

Lúc này Tịnh Bình của núi Thái Ất chợt bay lên, hai tay giang rộng, một kết giới lướt qua tán ô, bao phủ trên thành Bắc Huyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận