Bách Luyện Thành Thần

Chương 2478: Cái chết của nữ tộc trưởng

Khi đó, mục đích mà Mục Hải Cực nằm vùng trong tộc Cổ Vu ở vũ trụ Đại Diễn rất rõ ràng. Ông ta muốn tranh đoạt quyền chi phối ý chí thế giới. Nhưng nói thế nào thì vũ trụ Đại Diễn cũng là sân nhà của La Tiêu, từ giây phút La Chinh ra đời, La Tiêu đã chuẩn bị tương lai cho hắn đâu vào đấy, Mục Hải Cực muốn tranh đoạt quyền chi phối là chuyện mơ mộng hão huyền. Cuối cùng, trận tranh đấu ấy cũng bị đám Thiên Tôn làm thất bại“Đại ca, chúng ta cứ trực tiếp bắt giết người phụ nữ kia là xong! Dù sao bây giờ cũng tới tình thế cá chết lưới rách rồi” Hốt Diễm nghĩ một lúc rồi nói.

Bàng Miểu hơi híp mắt lại, trong đáy mắt lóe ra một tia sáng lạnh: “E rằng cũng chỉ có thể đi nước cờ này mà thôi. Chúng ta tới Manh tộc một chuyến!”

Thần vực đã rời khỏi thế giới mẹ một thời gian dài, lại không bị khống chế bởi ý chí của Xi Vưu, vì thế rất dễ sinh ra ý chí của mình. Nhất là loại thế giới đã hoàn thiện như thế này, nếu như thế giới sinh ra ý chí của chính mình thì nó sẽ trở nên vô địch. Mà Thần vực lại không phải vùng đất ký linh như vũ trụ, muốn trấn áp ý thức thế giới cũng không phải chuyện dễ dàng.

Trước kia, khi Hiên Viên Vệ tiến vào Thần vực cũng đã ý thức được vấn đề này. Mãi sau này, bọn họ mới phát hiện ra phương pháp mà Xi Vưu sử dụng.

***

“Rầm rầm…”

“Rầm rầm…”

Nước trong biển Thời Gian khẽ vỗ vào bờ đá ngầm.

Mặc dù mảnh vụn thời gian li ti ở trong nước biển có thể xé rách tất thảy, nhưng nó sẽ không phá hỏng vật chứa nó.

Rất nhiều năm qua, người của Manh tộc đều sống vô cùng nhàn nhã. Người trong bộ tộc của họ có tuổi thọ không dài, cũng chỉ sống được vài ngàn năm mà thôi. Có một số người có tuổi thọ ngắn thì chỉ khoảng ba tới năm trăm năm đã bạc trắng đầu rồi.

So với đám chân thần có tuổi thọ vô hạn, tuổi thọ của người trong Manh tộc rất ngắn, chẳng khác nào bóng câu lướt qua khe cửa.

Nhưng chỉ khi thời gian có hạn, người ta mới quý trọng nó…

Tuổi thọ vô hạn trái lại khiến rất nhiều chân thần sống như nô lệ. Để có một chỗ ở trong một thần thành hay vì mấy trăm Thần Vũ tệ, họ phải vất vả phấn đấu mất mấy thần kỷ nguyên.

So với những người này, người của Manh tộc quý trọng cuộc sống trước mắt hơn. Nếu đệ tử của đảo nổi ít ra biển hơn thì đa số người thuộc Manh tộc sẽ tìm một chỗ trên bãi cát, an tâm nằm phơi nắng ở đó.

Đằng sau rừng cây trong hòn đảo nhỏ ở bên cạnh có một khu đất trống, nằm độc lập. Trong khu đất trống này có một ngôi nhà bằng gỗ, bất cứ ai bước vào trong đó đều có thể khiến nó phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt.

Nữ tộc trưởng của Manh tộc mặc một bộ đồ trắng, ngồi ở sân thượng của ngôi nhà kia. Đôi mắt đằng sau tấm mặt nạ khẽ chớp, không nhìn ra được cảm xúc ở trong.

Trên con đường nhỏ giữa khu rừng, ba người dân của Manh tộc có thân hình cường tráng đang sải bước về phía ngôi nhà. Vừa nhìn thấy nữ tộc trưởng, người đi đầu chắp tay nói: “Tộc trưởng! Núi Thánh Nhân giáng lâm trước thời hạn, phá vỡ quy luật thời gian trước kia, vậy có phải…”

“Phải” Nữ tộc trưởng thản nhiên đáp lại.

Trong nội bộ Manh tộc có một truyền thuyết rất xa xưa, rằng sứ mệnh của Manh tộc rồi cũng sẽ kết thúc, mà ngày kết thúc số mệnh này sẽ tới cùng với núi Thánh Nhân. Người của Manh tộc rất sợ chuyện này, đương nhiên họ sẽ tới hỏi nữ tộc trưởng của bọn họ.

“Tộc trưởng, ngài đã chọn được người trong lòng chưa? Là La Chinh – người lấy đi ngọc tỷ thời gian sao?” Một người Manh tộc lại hỏi.

Nữ tộc trưởng khẽ cười, đôi mắt sau lớp mặt nạ lộ ra vẻ vui mừng: “Ta từng bảo các ngươi tính toán thử, song các ngươi cũng không đoán được. Bây giờ xem ra chính xác là hắn rồi”

“Vậy chúng ta nên đi đâu?” Người Manh tộc vừa rồi hỏi.

Nữ tộc trưởng lắc đầu: “Ta cũng không biết… Các ngươi có thể rời khỏi biển Thời Gian, trở thành một thần dân bình thường, cũng có thể ở lại trên đảo này”

“Manh tộc của chúng ta sinh ra và lớn lên ở đây, ta nghĩ không có tộc nhân nào muốn rời khỏi nơi này cả” Người kia lại nói tiếp.

Ngón tay trắng nõn của nữ tộc trưởng lại khẽ điểm một cái, một sợi ánh sáng rực rỡ khuếch tán từ đầu ngón tay của nàng ra, một thanh kiếm mảnh từ từ kéo dài theo sợi ánh sáng kia. Đây chính là kiếm Thời Gian của chúng thần.

“Thanh kiếm này có thể giết chết tất thảy, kể cả những thánh nhân kia. Nhưng thời gian lại bác đại tinh thâm, dính tới toàn bộ bí ẩn của hỗn độn, sao có thể khống chế một cách dễ dàng được. Ngay cả một Đông Phương Thuần Quân ta cũng không chém được, các ngươi ở lại nơi này, ta không thể che chở được cho các ngươi” Trong giọng nói của nữ tộc trưởng có một chút bất đắc dĩ.

“Mặc dù tuổi thọ của Manh tộc chúng ta không dài, nhưng không ai là hạng người tham sống sợ chết cả!” Người Manh tộc kia lại nói.

Nữ tộc trưởng không nói thêm gì nữa, nàng chỉ nhẹ nhàng đứng dậy lùi về phía sau hai bước, đột nhiên chém về vị trí mà bản thân nàng vừa ngồi. Sau đó nàng đưa ngón tay ra khẽ bắn vào thân kiếm, hơi thở thời gian lặng lẽ tản ra không rung.

“Tộc trưởng, vì sao ngài lại muốn…” Người Manh tộc kia thấy động tác của nữ tộc trưởng, lập tức sốt ruột hô lên.

Nữ tộc trưởng cười chua chát, nói: “Chớ lo lắng, ngươi sẽ biết ngay thôi”

Nàng vừa dứt lời thì phía trước sân thượng này đột nhiên xuất hiện sóng dao động không gian, sau đó có năm bóng người xuất hiện.

Người cầm đầu chính là Bàng Miểu!

Ông ta đánh giá nữ tộc trưởng một chút, sau đó nói với giọng hờ hững: “Ngươi chính là người phụ nữ quản lý biển Thời Gian à?”

Nữ tộc trưởng khẽ gật đầu.

“Lúc trước Đông Phương Thuần Quân và Hốt Diễm không giết ngươi, đó là mệnh lệnh của ta” Bàng Miểu lại nói thêm.

Trong giọng nói của nữ tộc trưởng lộ ra một chút ranh mãnh, nàng cười đáp lại: “Nói như vậy thì ta phải cảm ơn ngươi sao?”

Với kiếm Thời Gian của chúng thần, nữ tộc trưởng gần như có thể chém tất thảy.

Nhưng thực ra thanh kiếm này có hạn chế rất lớn. Có lẽ người trong Thần vực không thể nào đánh lại được nàng, nhưng không có nghĩa Hiên Viên Vệ không đánh được. Hốt Diễm đã dạy Đông Phương Thuần Quân cách tránh né, vì thế chỉ cần một mình Đông Phương Thuần Quân cũng có thể giết chết nữ tộc trưởng.

“Ngươi hãy giao biện pháp khống chế ý chí sơ sinh ra đây, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết. Một ngày nào đó có thể trở lại thế giới mẹ, bộ tộc Hiên Viên ta sẽ cho ngươi tiền đồ xán lạn!” Bàng Miểu lại nói thêm.

“Lúc trước, ngươi không giết ta không phải vì ngươi thương hại ta mà là ngươi không dám. Chẳng lẽ hôm nay ngươi lại dám giết ta rồi à?” Nữ tộc trưởng đột nhiên hỏi.

“Đã đi tới bước này rồi, có gì mà ta không dám chứ?” Bàng Miểu uy hiếp với giọng lạnh lừng.

Nữ tộc trưởng ưỡn ngực lên, nhìn chằm chằm ông ta, trong đôi mắt đẹp kia càng lúc càng hiện rõ vẻ châm chọc. Nàng cười nhạt, nói: “Thế thì ra tay đi!”

“Ngươi!” Sắc mặt Bàng Miểu trầm xuống, nhưng vẫn hơi do dự.

Hôm nay, ông ta tới đây chỉ là muốn ép người phụ nữ này đi vào khuôn phép mà thôi, cũng không thực sự muốn lấy tính mạng của nàng.

“Ngươi thật sự nghĩ chúng ta không dám chém người đàn bà thối như ngươi à?”

Phổ Triết thất vậy thật sự muốn ra tay, nhưng Bàng Miểu lại giơ tay ra ngăn ở trước người Phổ Triết, giận dữ nói: “Dừng tay cho ta!”

“Nếu các ngươi không dám ra tay, vậy thì ta đành ra tay vậy!” Nữ tộc trưởng thở dài một hơi.

Nữ tộc trưởng vừa dứt lời thì một hơi thở rất mạnh chợt truyền tới từ phía sau nàng. Sắc mặt Bàng Miểu đột nhiên biến đổi: “Không được! Ngăn cô ta lại!”

Dù các Hiên Viên Vệ có phản ứng nhanh tới cỡ nào thì cuối cùng vẫn chậm một bước, bởi vì trước khi bọn họ tới, nàng đã chém ra nhát kiếm này rồi.

Ánh kiếm năm màu đột nhiên xuất hiện ở sau lưng nữ tộc trưởng. Ngay trong giây phút xuất hiện, nó lập tức xé toạc thân thể nàng ra, ngay cả kiếm Thời Gian của chúng thần trong tay nàng cũng bị vỡ nát theo, hóa thành từng hạt tinh thể nhiều màu sắc.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận