Bách Luyện Thành Thần

Chương 3250: Tín hiệu cầu cứu

Tất cả mọi người nhìn lên khoảng không trắng xóaÁnh sáng chói chang như muốn đâm mù hai mắt bọn họ, nhất là những Bỉ Ngạn cảnh thực lực yếu kém.

Nhưng không ai chấp nhận cúi đầu, đó là hy vọng sống sót duy nhất của mọi người.

Ai nấy đều ngừng thở, bản năng muốn sống khiến bọn họ chú ý mỗi một động tĩnh trên bầu trời…

Chỉ chốc lát sau, mặt trời thứ ba dập tắt ngay trước mắt mọi bọ.

“Soạt…”

Cả thành Bắc Huyền lại vang lên âm thanh ồn ào sôi sục.

“Là Đế Tuấn đại nhân buông tha chúng ta?”

“Có lẽ thế! Nhưng vì sao ông ta lại làm như vậy?”

“Bởi vì những tộc nhân tộc Kim Ô này bị chúng ta bắt làm tù binh?”

Rất nhiều người đã bắt đầu tự cho mình thông minh mà đi tìm kiếm nguyên do.

Bọn họ không biết La Chinh làm sao bắt được đám tộc nhân tộc Kim Ô kia, nhưng tộc nhân tộc Kim Ô ngoan ngoãn phục tùng La Chinh, nghiễm nhiên đều cho rằng bọn họ là “tù binh” của La Chinh.

Một bộ phận cho rằng Đế Tuấn thu tay, nhưng còn có một bộ phận có ý kiến khác.

“Là La Chinh ra tay hủy diệt mặt trời?”

“Ta thấy hắn rời khỏi thành Bắc Huyền, bay về phía mặt trời…”

“Sao có thể! La Chinh đúng là lợi hại, nhưng cũng chỉ là một Hồn Nguyên cảnh tầm thường, trình độ ngang với Thần Tướng, những mặt trời trên kia… Ngay cả các sơn chủ cũng không làm gì được, hắn thì có cách gì?”

Tuy rất nhiều người nhìn thấy La Chinh bay về phía mặt trời, nhưng phần lớn bọn họ đều không cho rằng La Chinh có năng lực này.

“Ta tin tưởng kỳ chủ đại nhân” Nguyệt Bạch Hạo đột nhiên nói.

“Ta, ta cũng tin tưởng!” Lại Hoa Bắc gật đầu khẳng định.

Ân Nguyệt Hoàn nhìn lên không trung trắng xóa với vẻ mặt phức tạp, ánh sáng chói mắt khiến hai mắt nàng đỏ bừng lên, trầm giọng nói: “Nếu thật sự có người có thể tạo ra kỳ tích như vậy, vậy người đó nhất định là La Chinh!”

“Ù…”

Đúng lúc này, trên không trung lại mất đi một mặt trời, là mặt trời thứ tư bị bắn hạ.

Sau khi một loạt mặt trời bị tiêu diệt, áp lực của các cường giả đang thi triển kết giới cũng không ngừng giảm bớt.

Vốn dĩ một kết giới chỉ có thể duy trì mấy nhịp thở, bây giờ đã kéo dài tới hai mươi mấy nhịp thở, mọi người luân phiên chống đỡ càng thêm thành thạo, cũng cho bọn họ thời gian để bổ dung thần tinh.

Cứ như vậy, mọi người tiếp sức triển khai kết giới, cũng đủ để cho mọi người trong thành Bắc Huyền tiếp tục sống tạm.

Cái thứ sáu…

Cái thứ bảy…

Cái thứ tám…

Cái thứ chín…

Ánh sáng chói chang dần trở nên ảm đạm theo từng mặt trời bị dập tắt, khi mặt trời cuối cùng dập tắt, Kỳ Bắc Châu cũng khôi phục bình thường.

Đồng thời, mọi người cũng nhìn thấy chấm đen lóe lên trên không trung, đó là màu đen phát ra khi mặt trời dập tắt, trước đây cũng có ánh sáng màu đen nhưng lại bị ánh sáng của những mặt trời khác che lấp, bọn họ không nhìn ra được.

Lúc điểm đen lóe lên, người trong thành Bắc Huyền cũng thấy được một bóng người nhỏ bé lơ lửng trên bầu trời.

“Có người!”

“Là ai ở đó!”

“Lúc mặt trời tan biến, người này ở ngay bên cạnh, chẳng lẽ là hắn dập tắt mặt trời?”

Mọi người trong thành Bắc Huyền lại trở nên kích động, những người có thị lực mạnh mẽ đều nhìn chằm chằm chấm đen trên kia.

Sắc mặt Ninh Hư Viễn, Cam Cao Hàn, các sơn chủ núi Thái Tú, núi Thái Kim và các núi khác đều phức tạp tới cực điểm.

“Là La Chinh…”

“Thật sự là hắn!”

“Tên này đúng là cứu tinh của Thiên Cung chúng ta!”

Nhóm người Thu Âm Hà, Hà Trì càng thêm kích động, đặc biệt là Thu Âm Hà, thần thái sáng láng, tâm trạng đã không biết hình dung là thế nào.

Theo động tác kéo cung vàng của La Chinh, càng ngày càng nhiều người thấy rõ diện mạo của hắn.

“Là La Chinh!”

“Trời ạ, hắn làm được rồi, hắn thật sự bắn hạ mặt trời!”

“Sao có thể…”

Trong mắt La Chinh, hắn bắn tắt chín mặt trời là chuyện dễ dàng như trở bàn tay, nhưng trong mắt những người khác thì chuyện này hoàn toàn trái với lẽ thường, chỉ có thể gọi là kỳ tích.

Dù sao tu vi của La Chinh cũng thua kém Đế Tuấn quá xa…

Ngay cả những người cơ trí nhất như Ninh Hư Viễn, Cam Cao Hàn cũng không thể ngờ được rằng hơn một nghìn thần kỷ nguyên trước, Đế Tuấn đã gặp một khắc tinh khó có thể vượt qua, mà khắc tinh này chỉ cần bỏ ra chút công sức là đã đánh bại Đế Tuấn.

Phượng Nữ, Minh Thạch và những tộc nhân tộc Kim Ô lại nghĩ tới một vấn đề khác, Đế Tuấn sống nhờ trong cơ thể La Chinh vô cùng quen thuộc với Cửu Dương Diệt Thế, nhất định là ông ta đã dạy cho hắn cách dập tắt mặt trời.

“Vù…”

La Chinh từ trên không trung bay xuống, dừng lại ngay chính giữa thành Bắc Huyền.

“Bộp bộp…”

Tiếng vỗ tay như sóng triều càn quét khắp thành Bắc Huyền.

Đi một vòng quanh cánh cửa sinh tử, trong mắt mọi người đều là vẻ cảm kích, tiếng vỗ tay này phát ra từ tận đáy lòng.

Đám người Lại Hoa Bắc, Tô Khoan, Ân Nguyệt Hoàn lại quá kích động, xông lên ôm chầm lấy La Chinh, mãi không chịu buông tay.

Cảnh tượng này khiến Lý Bôi Tuyết cảm thấy khó hiểu, có nói thế nào đi nữa La Chinh cũng là đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng, sao lại quen biết nhóm Bỉ Ngạn cảnh này? Sau khi hỏi thăm một chút, vẻ kinh ngạc trong mắt nàng càng thêm nồng đậm, nàng không ngờ rằng La Chinh lại từng bước đi lên từ Long thành…



Thần thông có hai chữ “Diệt Thế” đủ để chứng minh uy lực của thần thông Cửu Dương Diệt Thế.

Bề mặt Kỳ Bắc Châu đều trầy tróc mất một lớp…

Sinh linh trên bề mặt Kỳ Bắc Châu, nhỏ như con kiến trong khe đá, lớn như một vài dị thú quý hiếm, tất cả đều biến thành tro tàn.

Chỉ có một phần nhỏ sinh linh ẩn sâu dưới lòng đất mới có thể may mắn thoát khỏi.

Tà Thần ẩn nấp sâu dưới lòng đất, vẫn trong trạng thái nhập định, hắn ta không biết bên ngoài đã xảy ra biến cố lớn như vậy.

Đây cũng là may mắn của Tà Thần, nơi mà hắn ta lựa chọn cách thành Bắc Huyền rất xa.

Ở phía Tây Nam Kỳ Bắc Châu, ngay cả dưới lòng đất cũng không an toàn.

Chín mặt trời chễm chệ ngay trên bầu trời phía Tây Nam, từ trên cao hạ xuống, nói cách khác, mục tiêu của chúng là thành Bắc Huyền.

Sau khi mặt trời dập tắt đã hóa thành một kỳ cảnh.

Mặt đất xung quanh thành Bắc Huyền đều bốc cháy, thiêu đốt, hóa thành từng lớp nham thạch, đứng trên tường thành của thành Bắc Huyền có thể nhìn thấy một biển nham thạch rộng lớn, thành Bắc Huyền như một con thuyền đơn độc, đứng trên tường thành có thể cảm nhận được sức nóng như thiêu như đốt tỏa ra từ nham thạch.

Vượt qua kiếp nạn này, sơn chủ các núi đều dẫn người của mình lui về Trung Thần Châu.

Khu vực Tây Nam Kỳ Bắc Châu đã trở thành một biển nham thạch, muốn chờ nham thạch cứng lại không biết phải mất bao nhiêu năm.

Nham thạch tất nhiên không thể vây khốn bọn họ, tất cả mọi người bay lên trời, lần lượt rời khỏi thành Bắc Huyền đổ nát.

Cam Cao Hàn lao lên phía trước nhất, suy nghĩ về nước đi tiếp theo của tộc Kim Ô…

La Chinh gần như đã lôi kéo hết toàn bộ đầu não của tộc Kim Ô, không khó để đoán Đế Tuấn biết được tin tức này sẽ có phản ứng thế nào, chỉ sợ không bao lâu nữa ông ta sẽ hung hăng giết đến tận cửa.

Với thực lực của Đế Tuấn, Thái Nhất Thiên Cung không ai có thể ngăn cản…

Nghĩ như vậy, Cam Cao Hàn bỗng đau đầu.

Trong lúc Cam Cao Hàn còn đang đau đầu thì một thanh kiếm vàng bên hông ông đột nhiên phát sáng, một luồng ý thức thông qua kiếm vàng chui vào trong đầu ông, đó là tín hiệu cầu cứu đến từ núi Thái Nhất.

Nhận được tín hiệu này, không chỉ ông mà sắc mặt các sơn chủ cũng tức khắc trở nên sa sầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận