Bách Luyện Thành Thần

Chương 3022: Đài tế tự

Đám quái vật nhỏ tiếp tục nâng La Chinh nhảy dọc theo bề mặt hành tinh nhỏ, chỉ chốc lát sau đã đi tới trước pho tượng khổng lồ kiaLa Chinh ngẩng đầu quan sát tỉ mỉ. Pho tượng này có một gương mặt râu ria, tướng mạo thô tục, đôi mắt sáng ngời ẩn chứa uy thế đặc biệt, trên bề mặt pho tượng lại khắc đầy phù văn tinh xảo, kéo dài từ trên người pho tượng cho tới tận dưới đáy, hóa thành hai nhánh và tiếp tục trải ra trên tế đàn.

Ánh mắt La Chinh dừng lại trên tế đàn, tim giật thót một cái: “Chết tiệt, không lẽ đám nhóc này định đưa mình đi tế?”

Không gian này hoàn toàn khác với những nơi La Chinh đã trải qua, hết thảy đều rất kỳ quái, không có bất cứ quy tắc nào. Từ mức độ bảo vệ mà đám quái vật này dành cho hắn thì quả thực không khác gì đang cẩn thận bảo vệ một tế phẩm!

La Chinh vừa nói xong những lời này, đám quái vật nhỏ đã nâng hắn bước lên tế đàn, “rầm” một tiếng, ném tấm kim loại lên đài tế tự.

“Ê…” La Chinh áp sát vào hàng rào tia sáng xanh, kêu lên.

“Chít chít chít chít chít…”

Một con quái vật nhỏ trong đó đối mặt với La Chinh, lại kêu lên một hồi. Trông nó như đang giải thích với La Chinh, nhưng mấy lời giải thích này có ích lợi gì với hắn đâu?

Quái vật nhỏ giải thích một hồi, hai mắt pho tượng loài người bỗng nổi lên hai phù văn hình tam giác. Phù văn tam giác xoay tròn, tròng mắt bắt đầu chuyển động, đánh giá La Chinh bằng ánh mắt quỷ dị.

La Chinh cũng nhìn thẳng vào đôi mắt kia bằng ánh mắt phức tạp.

Chỉ lát sau, trong mắt pho tượng đã phóng ra một tia sáng màu trắng. Tia sáng này lan dọc xuống dưới như những giọt ánh sáng ngưng tụ chảy xuống, cuối cùng một trái một phải nhanh chóng hội tụ trên đài tế tự.

“Ù ù ù…”

Trên đài tế tự cũng lóe lên một vầng sáng mạnh, bao trùm cả La Chinh lẫn tấm kim loại vào trong.

Sau khi ánh sáng trên đài tế tự xuất hiện, tất cả quái vật nhỏ đều lui về sau, đôi chân ở bên mắt đồng loạt quỳ rạp trên mặt đất, trong mắt chúng cũng toát lên vẻ tôn kính.

Ánh sáng trên đài tế tự kéo dài chừng một nén nhang, sau đó dần dần biến mất.

Tia sáng này vừa tiêu tan, La Chinh lập tức thở phào một hơi. Nhìn tình hình này thì có vẻ chúng không định đưa hắn đi tế…

Nhưng vào lúc này, trước đài tế tự bỗng nhiên hiện lên một cái bóng. Cái bóng này không ngừng biến hóa, cuối cùng biến thành một cánh cửa phong cách cổ xưa.

“Cánh cửa không gian… Nhưng không có làn sóng không gian?”

Cánh cửa không gian cũng tương tự như truyền tống trận, nếu cho La Chinh đầy đủ thời gian thì hắn cũng có thể dễ dàng tạo ra.

Thế nhưng La Chinh từng thử rồi, trong không gian này không hề tồn tại pháp tắc không gian!

Mà lúc cánh cửa không gian này ngưng tụ không hề sinh ra bất cứ làn sóng không gian nào, trong lòng hắn cảm thấy rất kỳ lạ.

“Lách cách…”

Cánh cửa cổ xưa mở ra từ chính giữa, một nam một nữ bước ra và đứng giữa không trung.

Đám quái vật nhỏ vừa thấy hai người này liền bắt chước động tác của loài người, không ngừng lễ bái, như thể một nam một nữ này là thần tiên hạ phàm và chúng vô cùng kính ngưỡng bọn họ.

Lực chú ý của hai người này không nằm trên đám quái vật nhỏ. Bọn họ dùng ánh mắt đánh giá La Chinh, mà La Chinh cũng đang quan sát họ.

Tướng mạo của chàng trai khá thanh tú nhã nhặn, còn cô gái có dung mạo xinh đẹp, khí chất yêu mị.

Đôi bên nhìn nhau mấy hơi thở, chàng trai nhìn chòng chọc La Chinh một lúc lâu rồi bước chân trên không trung đi tới chỗ La Chinh, đưa tay về phía hàng rào tạo bằng tia sáng màu xanh.

“Cẩn thận, tia sáng xanh này…” La Chinh lên tiếng nhắc nhở.

Ngay cả hắn cũng không thể chống lại tia sáng xanh ấy, vậy mà chàng trai thanh tú này lại đè tay lên, hậu quả sẽ rất khó lường.

Thấy La Chinh tốt bụng nhắc nhở, chàng trai thanh tú chỉ cười nhẹ: “Không sao”

Ngón tay y lướt nhẹ một cái, mặc cho tia sáng xanh xuyên qua ngón tay, thế nhưng nó lại không hề thương tổn tới y!

Chỉ một cái lướt nhẹ, toàn bộ tia sáng xanh đều bị y thu vào lòng bàn tay, hàng rào tia sáng xanh biến mất không còn một mảnh.

“Chít chít chít…”

Con quái vật nhỏ vẫn luôn ở chung với La Chinh thét lên vài tiếng chói tai, nhảy xuống khỏi đài tế tự và quỳ trên mặt đất cùng những con quái vật nhỏ khác, như thể đài tế tự không phải là nơi mà nó nên ở, ở lâu thêm một hơi thở sẽ mạo phạm thần linh vậy.

“Đa tạ”

La Chinh đứng dậy trên tấm kim loại.

Cuối cùng cũng được nghe tiếng người, trong lòng La Chinh khá là kích động. Ít ra hai người này có thể nói chuyện bình thường với hắn.

Chàng trai thanh tú không trả lời La Chinh, cô gái yêu mị bên cạnh lại hỏi: “Ngươi mới bị trục xuất tới đây?”

“Ừ” La Chinh gật đầu.

“Trong hỗn độn mà ngươi sinh sống có nhiều Nhân tộc không?” Nàng ta lại hỏi.

Nghe được câu này, trong lòng La Chinh bắt đầu suy đoán, có lẽ hai người này không ở cùng một vòng hỗn độn với hắn.

“Nhiều, không dưới con số hàng tỷ” La Chinh đáp.

Chàng trai thanh tú và cô gái yêu mị nhìn nhau một cái, trên mặt hiện lên vẻ vui sướng, dường như câu trả lời của La Chinh khiến họ vô cùng hài lòng.

Bọn họ vui vẻ, nhưng trong lòng La Chinh lại đầy nghi vấn. Hắn bèn hỏi: “Các ngươi và ta đều là con người, chẳng lẽ không phải người trong cùng một vòng hỗn độn?”

Cô gái yêu mị và chàng trai thanh tú đồng thời lắc đầu: “Chúng ta không tới từ hỗn độn”

“Không ở trong hỗn độn?” Trong lòng La Chinh cả kinh: “Chẳng lẽ là ngoài hỗn độn?”

Ngoài hỗn độn là một khái niệm trừu tượng mơ hồ, ngay cả 9527 cũng không thể giải đáp, biết đâu hắn có thể tìm được đáp án trên người bọn họ.

Ai ngờ hai người lại lắc đầu, cô gái yêu mị nói: “Chúng ta là người vốn được sinh ra trong không gian này, nhưng sư tôn của chúng ta lại đến từ hỗn độn. Sư tôn đã nói, nếu theo cách tính năm của hỗn độn thì ông ấy sinh vào kỷ nguyên hỗn độn thứ 77”

La Chinh đang suy tư về ý nghĩa trong câu nói này thì 9527 đã nhắc nhở trong đầu hắn: “Kỷ nguyên hỗn độn chắc là để chỉ quá trình từ khi hỗn độn sinh ra tới khi hủy diệt, có lẽ sư tôn của bọn họ đến từ văn minh số 77”

Từng có rất nhiều văn minh xuất hiện trong hỗn độn, ngay cả 9527 cũng không thể thống kê toàn bộ. Có một vài văn minh hoặc là suy bại và triệt để biến mất, hoặc là ẩn nấp trong Bỉ Ngạn.

La Chinh theo bản năng nhìn pho tượng khổng lồ: “Sư tôn các ngươi vẫn còn ở trong không gian này?”

Hai người lại đồng loạt lắc đầu, cô gái kia tiến lên nhẹ nhàng kéo tay La Chinh và nói: “Ngươi đi theo ta!”

Trong lúc bọn họ kéo La Chinh vào cánh cửa thì đám quái vật nhỏ dưới đài tế tự đột nhiên rối loạn, tiếng “chít chít” vang lên ầm ĩ. Chàng trai thanh tú chợt vỗ vào đầu mình: “Quên mất”

Sau đó y lấy ra một túi tiền nho nhỏ, hơn một nghìn hạt châu màu nâu lăn ra từ đó.

Những hạt châu này hẳn là rất quan trọng với đám quái vật nhỏ, chàng trai thanh tú ném xuống, chúng mới chịu dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận