Bách Luyện Thành Thần

Chương 2146: Huyết thống

Cấy ghép huyết thống cũng không phải chuyện đơn giản, nghe nói là cần đại năng trong tộc Xi Vưu đích thân ra tayĐối với tuyệt đại đa số hoang thần trong thế giới này thì đây chính là cơ hội để thay đổi vận mệnh.

Trước kia, chỉ có người ngoại tộc có cống hiến cực kỳ to lớn cho tộc Xi Vưu mới có tư cách này.

Nếu không phải tộc Hiên Viên tạo áp lực thì tộc Xi Vưu cũng sẽ không phá lệ một lần mà thu nạp La Chinh.

Ngay cả Điêu Viễn cũng cho rằng vận số của La Chinh không tệ, gặp được cơ hội ngàn năm có một. Ông ta cho rằng La Chinh nhất định sẽ kích động tột độ mà đồng ý việc này.

Không ngờ La Chinh chỉ lạnh nhạt gật đầu: “Đương nhiên bằng lòng, nhưng trước đó ta vẫn muốn thử một lần. Ta muốn biết mình có thể hấp thu sức mạnh hoang thần trong đó hay không”

Nghe La Chinh nói vậy, cô gái áo xanh và đám người Nhị Tình đều nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc.

Đây là phần thưởng may mắn nhường nào, vậy mà La Chinh lại không hề cảm kích?

Điêu Viễn cau chặt lông mày, cảm thấy hơi tức giận. Ông ta nhịn không được mà giễu cợt: “Được, vậy ta phải nhìn xem ngươi có thể hấp thu sức mạnh hoang thần của tộc Xi Vưu chúng ta hay không!”

La Chinh không nhiều lời, đưa tay cầm mấy miếng hoang cốt huyết thống kia.

Trên thực tế, ngay cả hắn cũng không dám chắc liệu mình có thể hấp thu hoang cốt huyết thống hay không. Dù sao hắn cũng đã từng thay máu một lần, không biết có thể dung hòa với huyết thống trong loại hoang cốt này không nữa.

“Điêu Viễn đại nhân, như vậy sẽ lãng phí hoang cốt…” Cô gái áo xanh lo lắng nói.

Nếu La Chinh tách lọc sức mạnh hoang thần trong những miếng hoang cốt này mà bản thân lại không có cách nào hấp thu, vậy sức mạnh hoang thần sẽ tiêu tán sạch sẽ.

Lấy bốn miếng hoang cốt huyết thống trong tộc ra cho La Chinh làm thí nghiệm đúng là một trò đùa.

“Không ngại!” Điêu Viễn bị gợi lòng hơn thua, xua tay nói.

Chỉ thấy La Chinh đưa tay chuyển động nhẹ nhàng bên ngoài miếng hoang cốt màu nâu, sau đó từng luồng sức mạnh hoang thần màu nâu thi nhau tuôn ra như suối.

“Phương pháp Lịch Tuyền?” Có người thấy phương pháp của La Chinh thì khinh bỉ ra mặt.

Tuy Tiểu Vân thuộc tộc Trưởng Giám Ngục, nhưng pháp môn hoang thần mà nàng tu luyện cũng không phải truyền thừa của bộ tộc này. Phương pháp Lịch Tuyền này là nàng học được từ nơi khác, hơn nữa còn là một phương pháp tương đối vụng về.

Những người này thấy La Chinh sử dụng phương pháp vụng về ấy, đương nhiên đều khinh thường.

Điêu Viễn thấy phương pháp này thì lại càng tức giận, sợ là miếng hoang cốt huyết thống này phải uổng phí rồi.

La Chinh tách lọc sức mạnh hoang thần màu nâu xong bèn dẫn chúng thẩm thấu vào trong cơ thể mình.

Trong khoảnh khắc khi sức mạnh hoang thần thẩm thấu vào trong cơ thể, La Chinh lập tức cảm nhận được một loại sức mạnh khác ẩn chứa trong đó!

Loại sức mạnh này ẩn chứa một luồng xao động nguyên thủy, thậm chí loại xao động này còn ảnh hưởng đến nội tâm La Chinh, đem đến cho hắn cảm giác quen thuộc. Trái tim hắn bắt đầu co thắt dữ dội, cảm giác như có một loại sức mạnh đang gấp gáp ồ ạt muốn trào ra khỏi cơ thể.

“Vù vù vù…”

Từng luồng sức mạnh hoang thần màu nâu rót vào trong thân thể hắn đều ngấm hết sạch, không tản ra ngoài dù chỉ một chút.

Chỉ chốc lát sau, sức mạnh hoang thần trong miếng hoang cốt huyết thống này đã bị hấp thu sạch sẽ, mà người trong đại sảnh lại không rên một tiếng, chỉ chăm chú nhìn La Chinh.

Ngay cả Điêu Viễn cũng trố cả mắt.

Nếu là tình huống huyết thống không hợp, thân thể sẽ cực lực bài xích sức mạnh hoang thần. Cho dù cố gắng gượng ép hấp thu thì cũng sẽ bị thân thể bài xích, phiêu tán giữa thiên địa, đây là kiến thức cơ bản…

Mà La Chinh lại hấp thu được hoàn toàn!

Quan trọng hơn là hắn đã hấp thu quá nhiều sức mạnh hoang thần nhưng lại không để tiêu tán dù chỉ một chút.

Ngay cả Điêu Viễn, khi ông ta luyện hóa một miếng hoang cốt cũng sẽ lãng phí khoảng ba phần sức mạnh hoang thần, vậy mà thân thể thằng nhóc này lại có thể cất chứa hết toàn bộ, chuyện này còn khiến ông ta kinh ngạc hơn cả việc La Chinh có thể hấp thu hoang cốt huyết thống của tộc Xi Vưu!

“Ngươi đã sớm biết mình mang huyết thống Xi Vưu? Cha mẹ ngươi là ai?” Điêu Viễn hỏi với vẻ mặt không thể nào tin nổi.

Hiện tại Điêu Viễn chỉ có thể cho rằng La Chinh vốn xuất thân từ tộc Xi Vưu.

Thế nhưng tộc Xi Vưu không cho phép kết hôn với ngoại tộc. Trên thế giới này, tất cả mọi người trong tộc Xi Vưu đều tập trung tại cốt tháp Thiên Linh, căn bản không thể bỏ sót.

Hiện tại đột nhiên lòi ra một La Chinh mang trong mình huyết thống của tộc Xi Vưu, Điêu Viễn nghĩ thế nào cũng không hiểu.

“Ngươi không biết cha mẹ ta” La Chinh mỉm cười: “Nhưng hình như Điêu Viễn đại nhân phải thực hiện lời hứa của mình rồi thì phải?”

Điêu Viễn nhìn La Chinh với vẻ mặt phức tạp, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Nếu biết được lai lịch của ngươi, ta sẽ thực hiện. Đống hoang cốt huyết thống này đều là của ngươi, thu dọn xong thì đi với ta một chuyến”

“Ta còn muốn đào hoang cốt…” La Chinh nói.

“Ngươi cần bao nhiêu hoang cốt ta sẽ cho ngươi bấy nhiêu, nhưng Chuẩn Nhập lệnh thì một tấm ngươi cũng đừng hòng lấy được” Điêu Viễn lạnh giọng nói.

“…”

Điêu Viễn đã nói đến nước này, La Chinh cũng không cách nào cự tuyệt.

Cô gái áo xanh giỏi việc nhìn sắc mặt đoán tâm trạng, cũng biết đây có lẽ không phải chuyện nhỏ, bèn phái người đem đống hoang cốt huyết thống còn lại của La Chinh đi đổi, về phần ba miếng hoang cốt huyết thống Xi Vưu còn lại thì nàng không đề cập tới.

Sau khi xử lý việc này, La Chinh từ biệt đám người Nhị Tình rồi đi theo Điêu Viễn.

Nhị Tình và Kế Minh nhìn bóng lưng La Chinh lúc rời đi, lòng thầm cảm thán, không ngờ người cùng khai thác hoang cốt với bọn họ mấy ngày qua lại là người của tộc Xi Vưu.

Hơn nữa, cho dù hắn là người tộc Xi Vưu thì thực lực cỡ đó vẫn là một câu hỏi không thể nào giải thích nổi. Bọn họ thực sự chưa từng thấy ai tu luyện chân thần mà lợi hại nhường ấy cả.

Trên bầu trời, La Chinh bay nhanh đằng sau Điêu Viễn.

“Điêu Viễn đại nhân, ông muốn dẫn ta đi đâu?” La Chinh nói.

“Gọi Điêu thúc là được rồi” Điêu Viễn nói.

“Điêu thúc” La Chinh gọi một tiếng.

“Tuy không biết lai lịch của ngươi thế nào, nhưng ngươi có biết nếu lần này ngươi không đến đây thì ngươi còn có thể sống được bao nhiêu năm hay không?” Điêu Viễn hỏi.

La Chinh suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: “Ba năm nhỉ?”

“Ngươi biết?” Điêu Viễn nhướng mày.

Người hoang dã biết về ánh sáng phán xét thực sự quá ít, số ít này sẽ liều mạng xâm nhập vào cốt tháp để tránh khỏi tai họa ngàn năm một lần này.

“Ừ” La Chinh gật đầu nói thẳng: “Đây là nguyên nhân ta tới đây lần này”

“Ta dẫn ngươi trở về cốt tháp Thiên Linh, xem huyết thống của ngươi thuần khiết được đến bao nhiêu. Nếu ngươi thực sự là người của tộc Xi Vưu ta, tộc ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi” Điêu Viễn nói.

Cho dù tận mắt nhìn thấy La Chinh hấp thu hoang cốt huyết thống nhưng trong lòng Điêu Viễn vẫn không dám tin, dù sao những chuyện xảy ra trên người La Chinh vẫn có phần không thích hợp…

Hắn tu chủ yếu là chân thần, lực tinh thần hùng hậu, lại mang huyết thống tộc Xi Vưu… Ông ta khó có thể tưởng tượng rằng những tính chất đặc biệt này lại xuất hiện trên người một tên ngoại tộc mà ông ta không hề quen biết.

“Độ thuần khiết?” La Chinh không hiểu ý của Điêu Viễn cho lắm.

Điêu Viễn hờ hững nhìn La Chinh một cái rồi nói: “Tộc Xi Vưu ta là huyết thống cao quý nhất trên thế giới này, huyết thống này là do tiên tổ Xi Vưu ban tặng. Độ thuần khiết trong huyết thống của mỗi người cũng khác nhau, sẽ được đo từ lúc ra đời, đương nhiên ngươi cũng không tránh được”
Bạn cần đăng nhập để bình luận