Bách Luyện Thành Thần

Chương 3551: Ký hiệu và treo thưởng

Lần trước, Lôi Sát muốn giết La Chinh luôn nhưng bị A Hỏa phản đối. Bây giờ, A Hỏa tự biết không còn hy vọng nên không khuyên can nữa“Đáng tiếc là bây giờ ta không thể đi được. Nếu không, ta nhất định phải đi Thái Thanh Thiên, biến thằng ranh đó thành cục than” Lôi Sát ồm ồm nói. Lúc gã nói những lời này, còn có mấy tia chớp đánh vào nhau, vậy nên giọng nói của gã cũng mang đầy điện lực.

“Vậy bây giờ chúng ta chỉ nhìn mà không làm gì hay sao?” A Hỏa nói.

Ba người bọn họ là ba trụ cột lớn của Hồn Nguyên Chi Linh, cứ cách một khoảng thời gian là lại phải tiếp nhận thiểm linh cường hóa. Đây là nguyên nhân cơ bản giúp thực lực của bọn họ tăng lên trong vô số năm qua. Vào giờ phút quan trọng này, bọn họ không thể tùy tiện rời đi nên không thích hợp đuổi theo giết chết La Chinh.

“Gần đây không liên lạc được với Mục Linh, hẳn là đã tiến vào Ngọc Thanh Thiên rồi, có hơi khó giải quyết…’” A Hỏa cau mày, nói.

Một khi nàng ta đã quyết định giết La Chinh thì sẽ không hề do dự một chút nào. Dù sao thì nàng ta không thật sự cảm thông cho La Chinh mà là thật lòng muốn lợi dụng La Chinh.

“Vậy trước tiên cứ để người dị tộc ở Thái Thanh Thiên ra tay” Giới Ngôn đột nhiên nói.

“Người dị tộc…” Lôi Sát còn chưa kịp phản ứng.

“Ký hiệu, treo thưởng” A Hỏa gật đầu, nói.

Hai U Ảnh Chi Nhân kia nghe lệnh Giới Ngôn, mà Mục Linh từng ra lệnh cho Giới Ngôn tạo quan hệ tốt với rất nhiều người dị tộc.

Mỗi chủng tộc trong Tam Thanh Thiên đều có thần thông đặc biệt và thực lực cực mạnh. Ở rìa ngoài của Thái Thanh Thiên, những Bất Hủ cảnh bình thường như bước đi trên một lớp băng mỏng, bất cứ một người dị tộc nào cũng là đối thủ trí mạng.

Văn minh Nguyên Linh đã cắm rễ ở Tam Thanh Thiên nhiều năm như vậy, tuy bọn họ không thể hàng phục tất cả dị tộc ở Thái Thanh Thiên nhưng tạo quan hệ tốt với những dị tộc này, dùng hình thức trao đổi lợi ích để khiến bọn họ nghe lệnh mình thì vẫn làm được.

“Rào rào rào…”

Thân thể bằng giáp sắt của Giới Ngôn bỗng nhiên giang rộng hai tay, một chùm sáng trắng cũng phát ra từ giữa hai tay, đồng thời những món bảo vật cũng lần lượt xuất hiện.

“Muốn những tên đó ngoan ngoãn nghe lời cũng không phải chuyện dễ dàng, dùng Phục Ma Quỷ Cân à? Vậy có hơi nhẹ, Tử Hải Tiên Lưu, quá ít chú ý…”

Hết món bảo bối này đến món bảo bối khác lướt qua chùm ánh sáng trắng.

Ngay cả A Hỏa và Lôi Sát cũng không thể khinh thường những món bảo vật mà Giới Ngôn triệu hoán ra. Bởi vì phần lớn những thứ này đều do Mục Linh thu thập được, mà Mục Linh sẽ để hầu hết những bảo vật này trên người Giới Ngôn.

Giới Ngôn không phải một thân thể thực sự, có thể tưởng tượng nó là một thành phố di dộng, chẳng qua trong thành phố đấy là vô số người tộc Nguyên Linh. Về cơ bản, hành động của nó đại biểu cho quyết định, chiến lược của toàn bộ người tộc Nguyên Linh sống trong tòa thành đó.

“Dùng cái này đi…”

Giữa hai tay Giới Ngôn là một vài mẩu xương nhỏ xấu xí đang trôi lơ lửng, mỗi mẩu chỉ nhỏ bằng ngón cái.

A Hỏa và Lôi Sát nhìn thấy những mẩu xương vụn này thì sắc mặt đều biến đổi.

“Toái Cốt Bí Hồn?”

“Quá quý giá, Mục Linh sẽ đồng ý sao?”

Cả hai đều biết, ở một mức độ nào đó thì Giới Ngôn đại diện cho hội trưởng lão văn minh Nguyên Linh, quyền lợi của Giới Ngôn cũng lớn hơn A Hỏa và Lôi Sát. Vậy nên thông thường Mục Linh sẽ đồng ý với quyết định của Giới Ngôn.

“La Chinh rất mạnh, người dị tộc trong Thái Thanh Thiên không phải kẻ ngu dốt, chỉ có trọng thưởng mới có dũng phu (*)” Giới Ngôn nói.

(*) Chỉ có trọng thưởng mới có dũng phu: Phần thưởng lớn khiến người ta bất chấp nguy hiểm.

Dù A Hỏa và Lôi Sát có hơi tiếc nhưng cũng không thể phản đối nữa.

Sau khi Giới Ngôn ra quyết định thì sẽ không đổi ý, càng không cân nhắc đến băn khoăn của A Hỏa và Lôi Sát.

“Ù!”

Chùm sáng trắng giữa hai tay của Giới Ngôn chợt lóe lên, nó nói với mặt băng: “U Ảnh Chi Nhân nghe lệnh”

“Có!” U Ảnh Chi Nhân trong mặt băng trả lời.

“Đánh dấu La Chinh” Giới Ngôn ra lệnh.

“Dạ!”

Hai U Ảnh Chi Nhân đồng thời vươn tay tới chỗ La Chinh.

“Ù…”

Sau đó, hai tia sáng đỏ đan chéo nhau, tạo thành một dấu ấn chữ thập đỏ tươi trên lưng La Chinh!

La Chinh vừa chạy vừa nghiêng đầu liếc nhìn: “Đây là cái gì?”

“Dấu ấn U Ảnh!” Thắng Thiên Thử Vương thốt lên.

“Nó có tác dụng gì?” La Chinh lại hỏi.

“Sau khi dấu ấn U Ảnh xuất hiện thì sẽ tồn tại trong khoảng năm ngày. Trong thời gian này, người dị tộc có thể tìm ra vị trí của ngươi” Thắng Thiên Thử Vương nói tiếp.

La Chinh nhướng mày: “Có thể xóa nó đi không?”

“Không có cách nào xóa nó đi cả…” Thắng Thiên Thử Vương lắc đầu.

Chuyện về dấu ấn U Ảnh rất nổi tiếng ở Thái Thanh Thiên. Sau khi dấu ấn U ảnh xuất hiện, văn minh Nguyên Linh sẽ treo giải thưởng kếch xù, gần như tất cả người dị tộc sẽ chú ý đến chuyện này.

Mà trong mấy ngày này, họ không có cách nào xóa dấu ấn U Ảnh đi, dù có trốn đến Bỉ Ngạn thì con dấu vẫn sẽ bám theo đến cùng.

Mấy người Nữ Oa, Phục Hy cũng từng nghe đến lời đồn này nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy nên sắc mặt ai cũng khó coi.

Thắng Thiên Thử Vương vừa nói xong, Khởi Nguyên Thần Huyết của La Chinh liền sôi trào, da lưng hắn nứt ra thành một cái miệng đỏ lòm như chậu máu, mà dấu ấn U Ảnh lại vừa vặn nằm ngay trong phạm vi cái miệng đó. Cái miệng há ra cắn một cái liền nuốt luôn con dấu.

“…”

Thắng Thiên Thử Vương ngơ ngác chứng kiến cảnh tượng này.

“…”

Nữ Oa, Phục Hy, Đông Hoàng và lão Anh đều tỏ vẻ không biết phải nói gì.

Hai U Ảnh Chi Nhân đang lơ lửng trên không đều tròn mắt nhìn nhau, họ hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

“Dấu ấn U Ảnh cũng giống U Ảnh Chi Nhân, không thể nào đụng chạm, sao ngươi có thể nuốt mất nó…” Thắng Thiên Thử Vương không kìm lòng nổi mà hỏi.

“Ngươi có thể nuốt mất dấu ấn, vậy hẳn là ngươi cũng có thể xử lý hai cái bóng trên kia chứ?” Nữ Oa cũng hỏi.

La Chinh cười khổ, lắc đầu. Khởi Nguyên Thần Huyết giống như một thanh đao thần kinh, lúc thì ra tay, lúc thì bãi công, hắn cũng không có cách khống chế.

Mà ở mặt băng Thượng Thanh Thiên, Giới Ngôn đang định phân phát dấu ấn U Ảnh cho các dị tộc thì dấu ấn lại biến mất vào lúc quan trọng khiến nó vô cùng tức giận.

“U Ảnh Chi Nhân, các ngươi đang làm cái gì vậy?” Giới Ngôn chất vấn.

“Ta, chúng ta… Dấu ấn U ảnh bị La Chinh ăn mất rồi!” U Ảnh Chi Nhân rất sợ Giới Ngôn, mới lắp bắp nói.

“Thực sự đã ăn mất…”

“Ta cũng thấy”

Lôi Sát và A Hỏa nhìn chằm chằm mặt băng không nhúc nhích, bọn họ đều thấy lưng La Chinh ngoác thành một cái miệng to, bọn họ cũng ngơ ngác, không hiểu gì.

“Chúng ta có thể đánh dấu người bên cạnh hắn!”

“Đúng !”

Hai U Ảnh Chi Nhân không đợi Giới Ngôn ra lệnh đã tự giác thi triển dấu ấn U Ảnh lần nữa.

Lần này, bọn họ chuyển mục tiêu về Nữ Oa và Đông Hoàng. Sau lưng hai người gần như xuất hiện dấu ấn U Ảnh cùng một lúc…

Thấy dấu ấn lại xuất hiện, La Chinh định giúp Nữ Oa và Đông Hoàng xóa chúng đi nhưng Khởi Nguyên Thần Huyết lại hoàn toàn không phản ứng, ngay cả một chút dao động nho nhỏ cũng không có, hoàn toàn không thèm quan tâm.

Sau khi dấu ấn hoàn toàn sinh ra, chùm sáng trắng trong tay Giới Ngôn bắt đầu dao động, đồng thời trên mặt băng cũng xuất hiện một vòng xoáy màu trắng.

Trong bộ lạc các dị tộc ở Thái Thanh Thiên cũng xuất hiện một mặt băng to lớn. Lúc này, ở trung tâm mặt băng cũng xuất hiện vòng xoáy màu trắng đang cuồn cuộn chuyển động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận