Bách Luyện Thành Thần

Chương 2737: Giao dịch rườm rà

Lần trước khi La Chinh tới Thiên Quỳ thần miếu đã có ba nhóm người chờ sẵn ở đây. Nhóm đệ tử thuộc các thế lực nhỏ ấy đã vượt qua Bỉ Ngạn, có lẽ trong tay có một chút hồn đan, nhưng chìa khóa Bỉ Ngạn dù chỉ ở mức Nhất Trọng Thiên cũng không phải thứ dễ dàng có được, nên đương nhiên bọn họ sẵn lòng thử vận may trước cửa các thần miếuCó vài người chờ ở đây suốt mười ngày nửa tháng là chuyện bình thường, thậm chí một hai tháng cũng không phải việc gì lạ.

Lần này lại có tới trên trăm người đang chờ!

La Chinh vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người đã lập tức đổ dồn về phía hắn.

Một thân thể xuất hiện ở Bỉ Ngạn kiểu gì cũng rất khiến người ta chú ý. Những người này xì xào bàn tán một hồi, đều nhỏ giọng bàn luận về La Chinh – nhân vật kỳ lạ này.

La Chinh đi thẳng tới cửa Thiên Quỳ thần miếu, đám người kia cũng ùa lên, muốn đi vào theo.

Nhìn khí thế này, La Chinh khẽ chau mày.

Tuy không ai lấy được vật trong khe nứt tại tầng trên cùng của thần miếu, nhưng hắn vẫn không hy vọng bị bất cứ kẻ nào nhìn thấy.

“Vị huynh đệ này, ngươi có thể mở cửa thần miếu sao?” Một người trung niên nói bằng giọng điệu điềm đạm.

Nhóm dương hồn bọn họ đều tự biết lượng sức mình, vô cùng khách sáo với La Chinh.

La Chinh ngoảnh đầu lại, nhìn lướt qua những người này…

Chỉ sợ mình vừa mở cửa Thiên Quỳ thần miếu thì đám người này đã ồ ạt chen vào.

“Ta có thể mở” La Chinh đáp.

Nghe hắn trả lời, trong lòng mọi người đều vui vẻ.

Chờ ở đây lâu ngày rồi cũng phải chán nản, bây giờ cuối cùng cũng có một người có thể mở cửa nên bọn họ đương nhiên vui vẻ. Tuy người này vô cùng kỳ lạ, lấy thân thể đứng ở đây, nhưng điều này không ảnh hưởng bọn họ khám phá thần miếu.

“Vậy thì tốt, ha ha!” Người trung niên cười nói, những người khác cũng xoa tay.

“Nhưng Thiên Quỳ thần miếu chỉ cho phép một mình ta tiến vào, các ngươi đừng vội đi theo” La Chinh lại bổ sung thêm một câu.

Nụ cười trên mặt mọi người bỗng cứng đờ.

“Vị… bằng hữu này, Thiên Quỳ thần miếu lớn như vậy, mọi người cùng nhau tiến vào cũng không trở ngại lẫn nhau…”

“Đúng vậy, một chìa khóa Bỉ Ngạn mà chỉ một mình ngươi tiến vào thì quá lãng phí rồi?”

“Huynh đệ, chúng ta là đồng tộc, nên tạo điều kiện cho nhau…”

Những người đó lập tức nài nỉ.

Nghe những lời cầu xin này, La Chinh sao có thể dao động?

Có điều, khi hắn nhìn thoáng qua ngôi thần miếu rách nát này, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ. Hắn nói: “Các ngươi chưa dung hợp tín vật Bỉ Ngạn phải không?”

“Đúng vậy, chúng ta vừa mới tiến vào Bỉ Ngạn không lâu”

“Ta mới hai tháng, vẫn chưa tìm được tín vật Bỉ Ngạn thích hợp”

“…”

La Chinh bèn nói: “Các ngươi xem, ta lấy gạch trong thần miếu làm tín vật Bỉ Ngạn cho các ngươi có được không?”

Mặc dù Thiên Quỳ thần miếu là thần miếu trong Nhất Trọng Thiên, nhưng gạch xây thần miếu cũng ẩn chứa sức mạnh Bỉ Ngạn, hơn nữa còn không kém.

Ít nhất là mạnh hơn những tín vật Bỉ Ngạn khác trong Nhất Trọng Thiên…

Lúc trước La Chinh đã muốn dỡ mấy viên gạch này xuống rồi, hiện tại đúng là một cơ hội tốt.

“Gạch ở đây?”

“Ngươi có thể dỡ xuống?”

“Nếu ngươi có thể dỡ gạch xuống, vậy ta có thể bỏ ra một trăm viên hồn đan trao đổi với ngươi!”

“Ta bỏ ra hai trăm viên!”

Trong thần miếu bị bỏ hoang này vẫn luôn có người thử vận may, muốn dỡ xuống một hai viên gạch về làm tín vật Bỉ Ngạn, song cơ hội như thế quá ít. Tuy Thiên Quỳ thần miếu rất tồi tàn nhưng không thể gỡ xuống dù chỉ một viên gạch.

Những người này cũng ý thức được khả năng lần này khá lớn, dù sao La Chinh cũng là một thân thể bằng xương bằng thịt!

Sau khi ra giá, đã có người bỏ ra năm trăm viên hồn đan.

Bọn họ chịu khổ chờ đợi trước thần miếu, cũng không phải hạng giàu có dư giả.

Trước mắt bao người, La Chinh đi tới một góc thần miếu, siết chặt nắm đấm, bắt đầu khởi động sức mạnh.

“Rầm!”

Sau một tiếng vang trầm thấp, trên viên gạch sát mép một góc thần miếu đã xuất hiện một vết nứt.

“Rầm!”

Nắm đấm thứ hai nện xuống, một viên gạch đã hoàn toán nứt vỡ.

La Chinh giơ nửa viên gạch bị đập vỡ ra và nói: “Như vậy đi, một viên gạch như này ta sẽ không lấy giá quá cao, ba trăm hồn đan là được”

Hắn gần như vừa mới dứt lời thì đã có một người vọt tới trước mặt hắn, một đống hồn đan rơi ra từ trong dương hồn gã ta: “Ba trăm hồn đan, ta lấy!”

Người này cũng có khả năng phán đoán đại khái về năng lượng trong Bỉ Ngạn, sức mạnh Bỉ Ngạn tích chứa trong nửa viên gạch này ít nhất cũng phải đạt đến năm, sáu thần quân lực, được xem là tín vật Bỉ Ngạn cao cấp trong Nhất Trọng Thiên.

La Chinh cầm cục gạch lắc lư một vòng trước mặt đối phương: “Còn có một điều kiện, lát nữa ta tiến vào thần miếu, các ngươi không được vào mà phải canh giữ ở cửa cho ta”

“Được!” Người nọ dứt khoát đồng ý.

Những người này tiến vào thần miếu là để tìm kiếm tín vật Bỉ Ngạn, nửa viên gạch này đã đủ thỏa mãn bọn họ rồi nên đương nhiên họ cũng chẳng còn động lực tiến vào thần miếu nữa, huống chi trong thần miếu còn có nguy hiểm trùng trùng.

Sau đó La Chinh bắt đầu dỡ gạch…

Hắn đã dung hợp Tâm Thần Chi Nhãn nên xem như có được sự hỗ trợ của tộc Tâm Cụ Nhãn Ma. Hắn cũng không muốn thực sự phá hủy thần miếu, vì vậy chỉ cẩn thận dỡ gạch ở vùng ngoài, một lần chỉ đập ra nửa viên gạch để đổi lấy hồn đan.

Trong nhóm người không phải kẻ nào cũng có thể lấy ra nhiều hồn đan như vậy, nhưng đối mặt với cơ hội hiếm có này, vài người nhanh chóng thoát ra khỏi Bỉ Ngạn và nghĩ cách xoay sở hồn đan.

Lấy được gạch rồi, ai nấy đều không kịp chờ đợi mà bắt đầu dung hợp.

Nhưng khi La Chinh giao dịch tới lần thứ mười thì một vấn đề mới lại xuất hiện.

Số lượng hồn đan quá nhiều, hắn không có chỗ để cất.

Trên thế giới mẹ có nhẫn tu di, có bao nhiêu vật cũng có thể tùy ý bỏ vào. Trong thể dương hồn cũng có thể bỏ vào vài thứ, ví dụ như mấy ngọn nến được cất chứa trong dương hồn của La Chinh.

Nhưng lúc này La Chinh không thể đưa đống hồn đan này vào trong cơ thể. Trước đây hắn có Lăng Sương hỗ trợ, song hắn đã lâu không tiến vào Bỉ Ngạn, sợ rằng Lăng Sương đã rời đi từ lâu. Hắn lại không tin tưởng ai trong số những người này, nếu bọn họ cầm hồn đan rời khỏi Bỉ Ngạn thì hắn cũng chẳng làm được gì.

Trên thực tế, giao dịch trong Bỉ Ngạn vốn đã tồn tại mạo hiểm cực lớn, như Thử Minh và một vài đoàn buôn lớn đều sẽ có thủ đoạn đối phó chu toàn. La Chinh không có điều kiện như bọn họ nên đành phải nghĩ cách khác.

Hắn ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng ngừng dỡ gạch rồi đặt hai ngàn viên hồn đan trước cửa Thiên Quỳ thần miếu, nói: “Những người chưa lấy được gạch hãy giúp ta trông coi đống hồn đan này, lát nữa ta sẽ trở về”

Những người còn sót lại nóng lòng muốn mua gạch, tuy hai ngàn viên hồn đan không phải một con số nhỏ nhưng gạch thần miếu còn có sức hấp dẫn lớn hơn, huống chi cướp đống hồn đan này còn đắc tội La Chinh nữa nên tất nhiên sẽ không ai làm như vậy.

La Chinh thoát ra khỏi Bỉ Ngạn và cầm chìa khóa Bỉ Ngạn trong tay. Hắn niệm tụng theo Phạn văn mà La Niệm đã giải mã giúp, từng đường vân không ngừng lưu chuyển trong lòng bàn tay.

Sau khi kích hoạt chìa khóa Bỉ Ngạn, La Chinh lại xuất hiện trước cửa thần miếu.

Hắn đặt tay lên cửa Thiên Quỳ thần miếu, mở cửa xong lại dọn hết hồn đan vào một góc bí mật trong thần miếu, sau đó tiếp tục đập gạch buôn bán.

Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, trong hơn trăm người này đa số đều đã có được viên gạch của riêng mình.

Theo giao hẹn từ trước, bọn họ cần giúp La Chinh canh giữ trước cửa Thiên Quỳ thần miếu.

La Chinh bước thẳng vào thần miếu, sau đó lại rời khỏi Bỉ Ngạn.

Lần này hắn lập tức kích hoạt chân ý của đạo rồi đưa dương hồn vào Bỉ Ngạn.

Những người đó không biết thân thể La Chinh đã rời đi, chỉ dốc sức canh giữ. Đợi La Chinh dùng dương hồn tiến vào thần miếu là có thể lấy đi số hồn đan này.

Nhưng ngay khi dương hồn La Chinh vừa vào Bỉ Ngạn thì dương hồn của Lăng Sương cũng theo sát tới…

La Chinh nhìn Lăng Sương, vẻ mặt dở khóc dở cười. Hắn bận rộn suốt cả buổi trời mà hóa ra Lăng Sương lại không hề rời đi.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận