Bách Luyện Thành Thần

Chương 1969: Không có lợi thế

La Chinh thoải mái thừa nhận thân phận của mìnhNhững thần khác lập tức xôn xao…

“Hắn thật sự chính là con của La Tiêu!”

“Khó trách hắn có thực lực như vậy!”

“Con của Thánh Hoàng thì giỏi lắm sao, ngươi không phải sao? Ta không phải sao…”

Có ít nhất ba mươi phần trăm các vị thần ở đây là truyền nhân dòng chính của Thánh Hoàng.

Nếu như ở ngoài biển Thời Gian thì quả thực là rất hiếm, thế nhưng trong biển Thời Gian thì lại không được xem là gì…

Thế nhưng xét về thực lực mà nói, những truyền nhân dòng chính này vẫn có sự chênh lệch tương đối lớn so với La Chinh.

Hàm Lưu Tô siết chặt hai nắm tay đến toát mồ hôi, nàng không biết La Chinh sẽ phải đối mặt với những gì sau khi thừa nhận chuyện đó.

Mục Ngưng vẫn giữ sự trầm tĩnh, đôi môi mỏng của nàng khẽ mím lại, lông mày cũng nhíu chặt.

“Tốt lắm, con trai của La Tiêu quả nhiên rất ngay thẳng!” Đông Phương Thuần Quân khen ngợi.

La Chinh đứng sừng sững tại chỗ, sắc mặt không có bất kỳ biến hóa nào.

“Nếu như ngươi đồng ý, ta sẽ không so đo đến những mâu thuẫn trước kia với La Tiêu, nhận ngươi vào Đông Phương gia ta làm đệ tử, ý ngươi thế nào?” Đông Phương Thuần Quân mỉm cười nói.

Nghe vậy…

Trong mắt của không ít thánh nhân lóe lên chút quái dị, bọn họ hoàn toàn không hiểu Đông Phương Thuần Quân đang nghĩ gì.

Trước đó, Đông Phương Thuần Quân không biết thân phận thật của La Chinh thì thôi.

Thiên tài như vậy ai cũng muốn nhận làm đệ tử.

Nhưng tên nhóc này là con của La Tiêu!

Hắn chính là con trai kẻ thù của Đông Phương Thuần Quân.

Nhận một tên như vậy làm đệ tử, chẳng phải là nuôi sói trong nhà sao?

Các thần khác cũng xì xào bàn tán…

“Người này thật là may mắn!”

“Thánh Hoàng Đông Phương bỏ qua những hiềm khích lúc trước, đồng ý nhận hắn làm đệ tử…”

“Ta cho là hắn chết chắc rồi!”

Hàm Lưu Tô nhìn chằm chằm La Chinh, nàng hy vọng La Chinh có thể đồng ý. Mặc dù có thể Đông Phương Thuần Quân sẽ có ý đồ không tốt, nhưng đây gần như chính là con đường duy nhất mà La Chinh có thể lựa chọn!

Chỉ có điều, Hàm Lưu Tô biết với tính cách của La Chinh, chắc chắn hắn sẽ từ chối.

Lời Đông Phương Thuần Quân nói cũng khiến La Chinh cảm thấy vô cùng bất ngờ. Hắn ngước nhìn về phía Đông Phương Thuần Quân lạnh giọng nói: “Có thể khiến Thánh Hoàng Đông Phương nhận làm đệ tử, thật là một vinh hạnh vô cùng to lớn”

Đông Phương Thuần Quân gật đầu, vẫn tỏa ra hơi thở như gió xuân, khiến tất cả mọi người chìm đắm trong bầu không khí ấm áp như mùa xuân.

“Cảm ơn ý tốt của Thánh Hoàng Đông Phương, nhưng ta không muốn” La Chinh quay lại trả lời.

Khi nghe La Chinh thốt lên lời này, gần như tất cả mọi người đều dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn hắn…

Trong mắt bọn họ, La Chinh chính là tù nhân đang chờ thi hành án, khó khăn lắm mới có cơ hội được ân xá. Hơn nữa, cơ hội này người bình thường căn bản không thể có được, thế nhưng hắn lại mà từ chối thẳng thừng không do dự chút nào.

Đây chính là tự tìm đường chết rồi.

Đông Phương Thuần Quân hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng trở nên bình thường, dùng giọng kiên định hỏi: “Vì sao?”

La Chinh lên tiếng.

Sự thù hận bị kìm nén trong người được giải phóng ra, ánh mắt khẽ xoay chuyển nhìn về phía Đông Phương Thuần Quân.

Trong đôi mắt của La Chinh lộ ra sát ý nhàn nhạt, trầm giọng nói: “Năm đó ngươi lật đổ La gia ta, giết chết cha ta, mối thù này chưa còn chưa trả! La Chinh ta làm con, thù này không thể không báo! Sao có thể nhận kẻ thù làm thầy!”

Khí thế của hắn thua kém rất xa so với thánh nhân.

Nếu so sánh với các thánh nhân, sự chênh lệch đó giống như ánh sáng của đom đóm với mặt trăng và mặt trời vậy.

Nhưng trong khí thế của hắn có sự kiên cường cứng rắn, cho dù nhỏ bé như thế nào đi nữa thì vẫn khiến những người khác không dám xem thường.

Các thần khác đều ngẩn người.

Lá gan của người này lớn thật…

Có lẽ người duy nhất có thể so sánh với La Chinh chỉ có Vũ Thái Bạch trong đấu trường của các vị thần.

Nhưng lý do vì sao Vũ Thái Bạch lại có khí thế cứng rắn đến vậy, là bởi vì hắn nắm trong tay núi Bất Chu. Nếu hắn trốn trong núi Bất Chu thì đến cả các Thánh Hoàng cũng không làm gì được hắn.

La Chinh chỉ là một thần cấp thấp, lại dám chạy đến trước mặt các thánh nhân khiêu khích ngông cuồng như vậy, thật khiến người ta tức lộn ruột.

“Hắn muốn chết sao?”

“Có lẽ theo như lời Mục Ngưng nói, bản thân hắn cho rằng nếu dùng những thần đại viên mãn kia làm con tin thì các thánh nhân sẽ không dám làm gì hắn nữa!”

“Nghĩ lại thì, nếu hắn có thể giết sạch những thần đại viên mãn kia trong nháy mắt, vậy đây đúng là một tổn thất cực lớn với các nhà quyền thế!”

Kiếm tộc, gia tộc Huyền Nguyệt, và các thánh nhân của những nhà quyền thế khác đều vui sướng nhìn cảnh này.

Đến cả Đông Phương gia, Đường gia, Phương gia cộng thêm một vài thánh nhân của nhà quyền thế khác đều hơi sững sờ, sau đó cười ồ lên.

“Ha ha ha…”

“Tên nhóc này…”

“La Tiêu trái lại có chút bản lĩnh!”

Trong mắt của các thánh nhân, La Chinh quả thực vô cùng ưu tú, nhưng thực lực của hắn còn chưa là gì.

Quan trọng hơn, trước khi thành thánh nhân, hầu hết các thần chỉ có thể tu luyện đến đại viên mãn. Mà đại viên mãn làm sao có tư cách chống lại các thánh nhân. Từ điểm này mà nói, dù thiên phú của La Chinh có mạnh thế nào đi chăng nữa, vẫn không thể khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi.

Cho nên trong mắt những vị thánh nhân ở nơi này, lời của La Chinh giống như lời của một đứa trẻ sáu tuổi chưa hiểu sự đời, quả thực là một chuyện cực kỳ buồn cười.

Đông Phương Thuần Quân không lộ vẻ tức giận chút nào, vẫn thản nhiên nhìn chăm chú La Chinh, thoải mái nói: “Ngươi cảm thấy có cơ hội này sao? Hay là nói, ngươi có chắc chắn rời khỏi được nơi này không?”

Nếu những thánh nhân này có thể để một thần cấp thấp trốn thoát, vậy chẳng phải là làm trò cười cho cả thiên hạ hay sao?

Ngay trước mặt tất cả mọi người, La Chinh chậm rãi giơ cánh tay phải lên: “Ta có lý do để rời khỏi nơi này!”

Trên tay hắn có khắc một hình con rắn nhỏ màu đen, nó chính là do ấn ngọc kia biến thành: “Đường Vãn, Mục Huyết Dung, Phương Hận Thiếu, Đông Phương Thái Thanh… Các thánh nhân không đến mức không thèm để ý đến tính mạng của những đại viên mãn này chứ?”

Nghe La Chinh nói vậy, mọi người đều hơi biến sắc.

Bồi dưỡng được một đại viên mãn không dễ dàng gì. Hầu hết các nhà quyền thế đều có một đến hai thần đại viên mãn. Họ gần như đều là lính tiên phong có địa vị vô cùng quan trọng trong những nhà quyền thế này.

“Vùng thời không trong ấn ngọc đã bị ta nắm trong tay, muốn giết bọn họ là điều vô cùng đơn giản” La Chinh lạnh giọng nói.

Mặc dù bề ngoài hắn vẫn tỏ ra bình thường, nhưng lúc này trong lòng lại vô cùng hồi hộp.

Tính mạng của những thần đại viên mãn kia gần như chính là thứ duy nhất La Chinh có thể dựa vào bây giờ.

“Thằng nhóc kia, Kiếm tộc ta không thù không oán gì với ngươi. Mặc kệ ngươi định làm gì, trước hết hãy thả người của Kiếm tộc ta ra đã!” Một thánh nhân của Kiếm tộc nhìn chằm chằm La Chinh và nói.

La Chinh chắp tay với thánh nhân kia nói: “Người của Kiếm tộc khi bị thu vào ấn ngọc đã chết rồi, chỉ còn lại một đám hài cốt mà thôi”

“Cái gì!”

Các thánh nhân của Kiếm tộc đều đồng loạt biến sắc.

“Nếu có cơ hội, ta sẽ trả lại hài cốt của hắn cho ngươi” La Chinh bình tĩnh nói.

La Chinh cũng không muốn đắc tội với những nhà quyền thế khác trên đảo nổi.

“Thằng oắt con, nếu ngươi dám gây chút thương tổn nào với Đường Vãn, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi” Đường Luân lạnh lùng nói.

“Vậy thì phải xem các vị thánh nhân có để cho ta rời đi hay không. Nếu như La mỗ có thể bình an rời khỏi nơi này thì tất nhiên tính mạng của những đại viên mãn kia cũng sẽ an toàn” La Chinh đáp lại.

Mỗi thánh nhân đều rơi vào trầm mặc, có một vài thánh nhân nhìn về phía Đông Phương Thuần Quân. Tên nhóc này nắm ấn ngọc trong tay, đúng là đã trở nên vô cùng khó giải quyết.

Muốn hy sinh nhiều đại viên mãn như vậy chỉ vì một thần cấp thấp thôi sao?

Thấy phản ứng của các thánh nhân, trong lòng Hàm Cửu Di cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Nàng ta chưa từng nghĩ tới câu chuyện sẽ diễn biến theo hướng này.

Phải chăng La Chinh định dựa vào tính mạng của những đại viên mãn này để chạy thoát sao?

Trong lúc suy nghĩ của Hàm Cửu Di đang xoay chuyển thì Đông Phương Thuần Quân đã lên tiếng, trên mặt ông ta lộ vẻ châm biếm, cười nhạt nói: “Đúng như lời ngươi nói, ngươi đã nắm trong tay tính mạng của hơn hai mười thần đại viên mãn. Thế nhưng đối với Đông Phương Thuần Quân ta mà nói, đó chỉ là mất đi một Đông Phương Thái Thanh mà thôi. Trước giờ, ta chưa bao giờ chịu sự uy hiếp của bất kỳ một người nào, chính vì thế cho nên ta không quan tâm!”

Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt của ba tỷ muội Hàm gia đều hơi đổi, trong lòng Hàm Cửu Di cũng trầm xuống.

Đông Phương Thuần Quân tỏ thái độ như vậy, cũng có nghĩa là lợi thế của La Chinh không có một chút giá trị nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận