Bách Luyện Thành Thần

Chương 2897: Hình thành máu thịt

Trong phòng tối dưới phần mộ, một cái kén màu trắng đang lơ lửng giữa không trung, bao kín Phượng Ca ở bên trong…Cứ khoảng mười hơi thở một lần, kén trắng lại hơi đập nhẹ, cử động rõ rệt đến mức mắt thường cũng thấy được.

“Ùng ùng…”

Cứ mỗi lần kén trắng đập một cái, cả căn phòng tối cũng khẽ chấn động theo.

Trên vách tường và trên mặt đất trong phòng chầm chậm nổi lên từng mạch máu cùng với những khối thịt, chúng như có sinh mệnh mà từ từ tập trung về phía kén trắng kia.

“Ùng ùng…”

Sau khi đập được hơn trăm lần, một vài mạch máu đã leo lên trên kén trắng, còn các khối thịt thì theo sát phía sau. Cả quá trình ấy vô cùng chậm rãi và rất lâu, nhưng khi từng đường mạch máu không ngừng ngưng tụ lại đã có thể nhìn ra được chút hình dạng đại khái.

Đương nhiên La Chinh không thể biết rõ trong phòng tối dưới kia đang diễn ra loại biến hóa kỳ lạ đến vậy. Hắn cứ ngồi tại đó đợi vài canh giờ, đến khi ánh sáng trong Ám vực dần tắt đi, đám quái mặt heo ngay sát gần hắn cũng từ từ chìm vào bóng tối và hiệu quả của Ám Chi Quả Thực sắp hết.

“Các ngươi định mang ta đi làm mồi câu?” La Chinh hỏi con quái mặt heo phụ trách canh giữ mình.

“Đương nhiên rồi, khà khà” Con quái mặt heo đó cười quái dị và nói.

“Chỉ sợ còn chưa kịp làm mồi câu thì ta đã bị tiêu tan trong Ám vực rồi. Hiệu quả của Ám Chi Quả Thực sắp hết” La Chinh nói.

Con quái mặt heo nghe vậy cũng thoáng kinh hoảng, bọn chúng quả thật không suy tính đến điểm ấy. La Chinh là sinh linh ngoài Ám vực, khi hiệu quả của Ám Chi Quả Thực mất đi thì cơ thể La Chinh sẽ trực tiếp bị Ám vực diệt trừ.

Con quái mặt heo này lập tức báo cáo lên trên, thế là có vài con vội vàng rời khỏi khe núi.

La Chinh chỉ cảm thấy không gian quanh mình càng lúc càng mờ ảo, tiếng của đám quái mặt heo cũng nhỏ dần, bề ngoài cơ thể thì truyền đến cảm giác đau đớn. Đó là do Ám vực đang ăn mòn hắn.

Cũng may Ám Chi Quả Thực trong Ám vực chẳng phải thứ gì hiếm lạ. Khoảng nửa canh giờ sau, đám quái mặt heo đã quay về và nhét một trái Ám Chi Quả Thực vào trong miệng La Chinh.

Khi sức mạnh của Ám Chi Quả Thực từ từ khuếch tán trong cơ thể La Chinh, màn đêm tuyệt đối quanh hắn rút dần, cảnh vật bốn phía lại quay về trạng thái bình thường.

“Nếu ta là ngươi, ta chắc chắn sẽ không ăn trái Ám Chi Quả Thực này” Con quái mặt heo canh giữ La Chinh nói như mang theo thâm ý gì đó.

La Chinh lấy làm lạ bèn hỏi: “Tại sao?”

“Bị bóng đêm nuốt chết tốt hơn làm mồi câu rất nhiều” Quái mặt heo cười khặc khặc rồi nói.

La Chinh nhún vai nhưng rồi phát hiện ra tấm sắt đặt trên vai khiến hắn còn chẳng làm được động tác đơn giản ấy nữa.

Mặc kệ phải đối mặt với tình cảnh tồi tệ nhường nào, bản năng cầu sinh của La Chinh vẫn chưa một lần chịu bỏ cuộc, nên đương nhiên hắn sẽ không quan tâm lắm đến những lời vừa rồi. Vả lại, bây giờ hắn căn bản không có lựa chọn nào khác.

Bốn canh giờ sau, quái mặt heo lại cho hắn ăn một trái Ám Chi Quả Thực nữa.

Sau đó, những xúc tu trong hang động tam giác lũ lượt chui ra, lúc này La Chinh mới thấy được toàn bộ hình dáng của chúng. Ở phần đỉnh của xúc tu là một cái đầu tròn trịa, loại sinh linh này thoạt nhìn hơi giống bạch tuộc nhưng lượng xúc tu lại nhiều hơn bạch tuộc rất nhiều lần. Cái đầu tròn trịa kia củng không phải bóng loáng mà trên đó có rất nhiều nếp nhăn.

“Thực lực của quái mặt heo không phải quá mạnh, xét theo từng cá thể thì còn không bằng đám khỉ đen kia, còn bạch tuộc thì lại càng mạnh hơn nữa. Vậy vì sao hai loại sinh linh này lại chung sống cùng nhau? Hơn nữa bạch tuộc còn nghe theo sự chỉ huy của quái mặt heo?” La Chinh thầm nghĩ trong lòng.

Các sinh linh chung sống cùng nhau là chuyện rất phổ biến, nhưng thường chúng chỉ làm vậy vì hai loại sinh linh đó có thể bổ sung cho nhau.

Vậy quái mặt heo có cái gì? Kể cả trí tuệ lẫn thực lực đều không có gì nổi bật, dựa vào đâu mà chúng có thể ra lệnh cho đám bạch tuộc kia?

Cảnh tượng tiếp theo lập tức trả lời cho những nghi vấn trong lòng hắn.

Một con bạch tuộc trong đó vươn xúc tu ra, quấn lấy dây thừng đằng sau tấm sắt và kéo cả La Chinh lẫn tấm sắt lên, sau đó bò về phía trên sơn cốc.

Lúc nó bò được một nửa đường, con bạch tuộc này lại duỗi xúc tu xuống và quấn với con ở bên dưới.

Mỗi một xúc tu đều dài đến trên nghìn mét, khi vươn dài hai xúc tu sang hai bên trái phải sẽ đạt đến chừng hai nghìn mét. Chúng cứ quấn cùng nhau hết con này đến con khác như thế, nhưng luôn luôn có một con núp trong hang động tam giác.

Đám bạch tuộc này không thể nào rời khỏi hang động hoàn toàn, dù có đi ra ngoài thì cũng phải dùng cách thức quái lạ và phiền phức ấy để kết nối với nhau, phạm vi hoạt động khá là giới hạn.

“Thảo nào trong dãy núi ở vùng này gần như không có sinh linh Ám vực nào, dù có thì e là cũng bị đám bạch tuộc này quét sạch rồi. Đám bạch tuộc này chỉ có thể hoạt động trong khu vực lân cận, có rất nhiều chuyện chỉ đành dựa vào quái mặt heo…”

Lúc La Chinh đang suy tư, đám bạch tuộc đã nối với nhau thành một sợi dây thừng dài và vượt qua đỉnh núi.

Một khí tức vô cùng quái dị bỗng ập vào mũi La Chinh. Hắn bèn nhìn xuống bên dưới, lập tức trông thấy Hắc Đàm trong miệng đám quái mặt heo!

Trong Hắc Đàm ấy chẳng phải nước mà là một loại bùn đen sền sệt lẳng lặng lắng đọng ở bên dưới. Dù gió có thổi qua cũng chẳng thể khiến nó nổi lên chút gợn sóng.

“Vèo…”

Con bạch tuộc quấn lấy dây thừng chầm chậm hạ La Chinh xuống, hạ mãi từ đỉnh núi cho tới tận phía trên Hắc Đàm, bản thân bạch tuộc cũng trở thành một bộ phận của dây thừng.

Khi La Chinh đã đến rất gần Hắc Đàm rồi, bạch tuộc lại nhẹ nhàng ném hắn vào bên trong.

Chất lỏng trong Hắc Đàm đặc quánh, người bình thường đứng trên đó e khó mà chìm xuống được, nhưng vì La Chinh bị trói vào tấm sắt dày nặng nên tốc độ chìm hiển nhiên không chậm chút nào.

Trong vũng bùn đen sì ấy, La Chinh chẳng thể nhìn thấy được cảnh quan xung quanh, chỉ đành mặc cho mình chìm xuống.

Khoảng sau một nén nhang, hắn cảm thấy sau lưng mình bỗng căng cứng lại, liền biết dây thừng buộc vào tấm sắt đã được căng đến mức cực hạn. Cơ thể hắn thôi không chìm xuống nữa, cứ thế bị treo trong Hắc Đàm, lẻ loi và trơ trọi, mọi chuyện chỉ có thể phó thác cho trời.

“Ùng ục, ùng ục…”

Đúng lúc đó, trước mặt La Chinh bỗng có một loạt bọt khí bay tới. Hắn nhướng mày lên, hình như có thứ gì đó đang đến!

Khi lượng bọt khí trôi đến trước mặt La Chinh ngày càng nhiều, hắn cũng cảm giác được dưới chân mình truyền đến cơn đau nhói như thể bị kim đâm, hình như có thứ gì đó đang dán lên chân hắn. Hai chân La Chinh quẫy đạp không ngừng, nhưng vì hơn phân nửa cơ thể đã bị tấm sắt buộc chặt nên không gian hoạt động rất có hạn, hắn căn bản không thể hất thứ kia ra.

Hắn giãy càng mạnh, mấy thứ bị hấp dẫn tới lại càng nhiều. Chỉ lát sau, hắn đã cảm thấy trên chân, trên đùi và thậm chí trên lưng mình đều bám đầy mấy vật đó!

“Rốt cuộc là thứ quái quỷ gì…”

La Chinh không thể thấy được nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Lúc này, hắn xem như đã hiểu được ý của con quái mặt heo kia.

Bị quẳng vào trong Hắc Đàm mặc cho mấy thứ không rõ ấy hút cạn quả đúng là sống không bằng chết.

Cũng trong lúc ấy, mấy người Lăng Sương đều thấy được hình ảnh vô cùng kinh khủng trên người La Chinh. Toàn bộ cơ thể hắn từ chân cho đến phần thân đang không ngừng xuất hiện từng lỗ tròn nho nhỏ, mà xung quanh lỗ tròn là dấu vết ăn mòn màu đen rất rõ rệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận