Bách Luyện Thành Thần

Chương 3294: Uy lực trong một cái chỉ tay

Hư ảnh kia chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn bản nhân, ngay cả ở trong bức tranh Bất Hủ, vị trí của Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng đã tương đối cao. Ông từng lãnh đạo Nhân tộc giao phong chính diện với tộc Nguyên Linh, cũng từng giết chết rất nhiều Nguyệt Hỏa NôTuy thân thể bản tôn bị giam cầm, giờ chỉ còn lại khí hồn, nhưng dựa vào sức mạnh còn lại trong Khai Thiên thần miếu, giúp La Chinh đối phó đám Nguyệt Hỏa Nô này là không thành vấn đề!

“Vù!”

“Kình Thiên Nhất Chỉ!”

Một đường chỉ xẹt qua một đường cong giữa không trung, đánh thẳng vào con Nguyệt Hỏa Nô đầu tiên ngay trước mặt.

“Soạt!”

Tại Thập Thất Trọng Thiên, uy lực của cái chỉ tay này là cực mạnh, tại Nhị Thập Bát Trọng Thiên cũng thuộc hàng đầu, nhưng không thể bá đạo như ở Thập Thất Trọng Thiên.

Nhưng điểm lợi hại của Nguyên Thủy Thiên Tôn còn nằm ở kinh nghiệm được rèn luyện qua hàng trăm cuộc chiến, chỉ tay kia đâm vào áo giáp của Nguyệt Hỏa Nô một cách vô cùng chính xác, xâm nhập vào trong ngọn lửa, xuyên qua hồn hạch của bọn chúng.

“Soạt soạt soạt…”

Chín con Nguyệt Hỏa Nô vây tới từ bốn phương tám hướng đều cứng đờ tại chỗ.

Mấy nhịp thở sau, ngọn lửa tỏa ra từ trong áo giáp dần dần thu nhỏ, biến mất, lụi tàn…

Bản thân Nguyệt Hỏa Nô là một loại “hỏa linh”, ngọn lửa chính là hình thể của chúng, hồn hạch vỡ nát, thân thể bằng lửa biến mất, áo giáp khổng lồ nặng trịch không gì chống đỡ, rơi loảng xoảng xuống mặt đất.

Dương hồn lừa La Chinh tới đây và đám Mộ Thử đều bàng hoàng sửng sốt.

Trong mắt bọn họ, Nguyệt Hỏa Nô là tồn tại vô địch!

Trong Nhị Thập Bát Trọng Thiên, không ai có thể chống lại chúng, ngay cả Thiên Chủ của Nhị Thập Bát Trọng Thiên cũng không đấu lại mấy con Nguyệt Hỏa Nô hợp sức ra tay.

Chín con Nguyệt Hỏa Nô, trong một không gian không thể chạy trốn, giết chết hai tên nhân loại dưới hình thái xác thịt là chuyện nắm chắc chín mươi phần trăm.

Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, chín con Nguyệt Hỏa Nô đã bị giết chết một cách dễ dàng, có thể tưởng tượng trong lòng bọn họ chấn động tới mức nào.

“Giết, giết chúng!” Dương hồn kia ra lệnh.

Địa vị của kẻ này cũng không thấp nhưng dù sao cũng chỉ là dương hồn mà thôi, không thể nào đối đầu với La Chinh và Phượng Ca.

Dưới mệnh lệnh của người này, đám Mộ Thử hình thể to lớn đồng loạt xông về phía La Chinh và Phượng Ca!

La Chinh khẽ nheo mắt, khom người xuống, sau đó nhảy lên cao, hai chân giẫm nát đầu con Mộ Thử cầm đầu.

“Rầm!”

Một cước này đạp xuống, giẫm nát đầu một con Mộ Thử.

Động tác của La Chinh không hề dừng lại, cùng một tiếng sấm đì đùng, nắm đấm của hắn đã nện trúng đầu một con Mộ Thử khác…

“Rầm rầm rầm!”

Thân hình hắn nhoáng lên vài lần, mấy con Mộ Thử kia đã biến thành cái xác không đầu.

Dương hồn kia trợn trừng hai mắt, nhìn Mộ Thử bị La Chinh giết chết một cách chớp nhoáng, cuối cùng cũng ý thức được mình nên rời khỏi Bỉ Ngạn!

Ngay khi hắn ta vừa bắt đầu niệm tụng Phá Huyễn Chú thì đột nhiên nhìn thấy một nắm cát xanh ập tới như mưa, từng hạt cát Đoạn Hồn dán vào bề mặt dương hồn của hắn ta, giam cầm hắn ta ở Bỉ Ngạn, muốn đi cũng không đi được!

Phượng Ca phủi tay, phẩy sạch cát Đoạn Hồn giữa ngón tay, mỉm cười hỏi: “Bây giờ thì ta muốn biết rốt cuộc là ai không thể sống?”

Dục vọng sống của người này vô cùng mãnh liệt, ý thức được mình không thể rời khỏi Bỉ Ngạn, hắn ta xoay người lao về phía một đường hầm trong hang động!

Dù sao hắn ta cũng từng được rèn luyện trong Hồn thành, tốc độ chạy trốn thật sự không hề chậm. Nếu đổi thành người khác thì thật sự có thể chạy thoát, đáng tiếc kẻ mà hắn ta đụng phải lại là La Chinh.

“Đì đùng!”

Một tia chớp sáng chói lóe lên, La Chinh đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn ta, đưa tay kéo nhẹ một cái, người này lập tức như một con diều đứt dây, mất hết trọng lượng, bị La Chinh ném về một cách nhẹ nhàng.

“Tha, ta cho ta…” Người nọ cầu xin.

“Ngoài mai phục ở đây, tộc Nguyên Linh còn có kế hoạch nào khác?” La Chinh hỏi.

“Không, không có!” Người nọ trả lời, sợ La Chinh không tin, hắn ta bổ sung: “Ai có thể ngờ được nhiều Nguyệt Hỏa Nô như vậy đều không làm gì được các ngươi? Theo ta thấy, một con Nguyệt Hỏa Nô là đủ rồi, cho nên lúc trước ta còn lấy làm lạ!”

“Nơi này thật sự là góc Tây Bắc thành Vũ Cấm?” La Chinh lại hỏi.

“Là thật, chỉ cần đi lên theo đường hầm này là được, chẳng qua ven đường có vài con Mộ Thử, với thực lực của hai vị thì đương nhiên là không có gì đáng ngại” Tên kia nói.

La Chinh nhìn Phượng Ca một cái, trong mắt Phượng Ca hiện lên một luồng sát ý, gật đầu với La Chinh.

Trước khi dương hồn kia kịp phản ứng, bàn tay La Chinh đang dán lên đầu hắn ta đã rung lên một cái.

“Soạt!”

Dương hồn này giống như một bọt nước mong manh, bỗng chốc vỡ tan, biến mất…

Bọn họ cũng không quan tâm rốt cuộc người này là ai, đã là Nhân tộc thì hẳn là đến từ tộc Hữu Hùng hoặc tộc Thần Nông Thị, còn Trác Thắng thật đang ở đâu, có bị hại hay không, chỉ có thể chờ rời khỏi Bỉ Ngạn mới có thể kiểm chứng.

Đi theo phương hướng mà dương hồn kia chỉ dẫn, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một bậc thang thoai thoải, leo lên bậc thang chừng một đoạn, phía trước truyền đến tiếng “chít chít”, mấy đôi mắt lớn bằng hạt đậu nổi lơ lửng trong không trung hai bên bậc thang.

Quả nhiên đúng như người kia nói, bọn họ gặp được rất nhiều Mộ Thử trong hang động này.

“Đám Nguyệt Hỏa Nô kia đều đã chết bên dưới, ta không ngại diệt cả tộc Mộ Thử, không muốn chết thì có thể đi lên” Giọng nói lạnh lùng của La Chinh truyền lên.

“Chít chít chít…”

Nguyệt Hỏa Nô là do đám Mộ Thử bố trí bên dưới, chín con Nguyệt Hỏa Nô đều bị giết chết? Trong lòng bọn chúng cũng vô cùng khiếp sợ!

Cho dù chúng là sinh linh Bỉ Ngạn trong Nhị Thập Bát Trọng Thiên nhưng vẫn không đủ tư cách tham gia vào trận chiến như thế này, huống chi tộc Nguyên Linh cũng không hạ lệnh bảo bọn chúng tấn công hai người này.

Trong tiếng chít chít, từng đôi mắt trong bóng đêm dần dần biến mất, ẩn giấu trong bóng tối.

Chờ tộc Mộ Thử rời đi, La Chinh mới dẫn Phượng Ca tiếp tục đi về phía trước. Sau khi nhảy khỏi một miệng giếng hình vuông, hiện ra trước mặt La Chinh là một dãy vòng sao xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề.

“Dương hồn kia không gạt chúng ta” La Chinh đánh giá những vòng sao này.

Lúc ở Sắc giới, số lượng vòng sao rất nhiều, gần như mỗi một văn minh cấp chúa tể đều có thể giữ lại một vòng sao.

Nhưng rất nhiều văn minh vẫn chưa đặt chân lên tầng trời cao hơn, giờ lên tới Nhị Thập Bát Trọng Thiên, số lượng vòng sao giảm mạnh, trước mắt chỉ có hơn một trăm vòng sao, điều này có nghĩa rằng chỉ có hơn một trăm văn minh cấp chúa tể từng lên tới Nhị Thập Bát Trọng Thiên mà thôi.

La Chinh tìm được vòng sao của Nhân tộc thì không hề dừng lại một chút nào. Hai người đi thẳng vào vòng sao, sau đó hóa thành hai tia sáng trắng, đồng loạt bay lên không trung.

Nhị Thập Bát Trọng Thiên đều là phạm vi thế lực của tộc Nguyên Linh, nếu chờ tộc Nguyên Linh biết Nguyệt Hỏa Nô bị tiêu diệt, chỉ sợ sẽ điều động Thiên Chủ của Nhị Thập Bát Trọng Thiên, đến lúc đó không chừng sẽ lại là một trận chiến sinh tử, rời đi càng sớm càng tốt.

Hai tia sáng trắng lao thẳng đi, cuối cùng cũng tới Nhị Thập Cửu Trọng Thường Dung Thiên, cũng là nơi Hồn thành tọa lạc.

(Hết tập 186)
Bạn cần đăng nhập để bình luận