Bách Luyện Thành Thần

Chương 3644: Xà Chủ

Đại đa số thời điểm, ý thức cá thể của tộc nhân Nguyên Linh cũng không mạnh. Thường thì đều là bên trong ngươi có ta, bên trong ta có ngươi, không phân chia khác biệt. Nhưng sau khi sinh mệnh nguyên tố trưởng thành đến một mức độ nhất định thì bắt buộc phải có được cá thể độc lập, không thì thực lực của chúng sẽ bị ngừng lại không lớn mạnh thêm được nữaKhi đó Mục Linh đã nói cho A Hỏa biết rằng nó thật ra là do vô số tộc nhân Nguyên Linh hợp lại thành một thể, đồng thời rót ý thức độc lập vào.

Mục Linh do những kẻ Ngọc Thanh Thiên sáng tạo, mà toàn bộ tộc nhân Nguyên Linh hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp đều do Mục Linh sáng tạo. Vì vậy, Mục Linh là nền móng của văn minh Nguyên Linh, còn những kẻ kia là nền móng của Mục Linh!

Suốt một quãng thời gian dài đằng đẵng, ngay cả Mục Linh cũng không biết đến sự tồn tại của những kẻ kia…

Dưới sự dẫn dắt của Mục Linh, văn minh Nguyên Linh cứ lớn mạnh dần, không ngừng thăm dò lên các trọng thiên cao hơn, thám hiểm đến cả Tam Thanh Thiên và thế giới Huyền Lượng.

Chúng có được tín vật Bỉ Ngạn mạnh nhất, thậm chí bắt được rất nhiều sinh linh đến từ bên ngoài thế giới Huyền Lượng!

Thế giới kỳ quái tạo nên bởi vô vàn điểm sáng kia vô cùng khó tìm hiểu, nhưng lại tràn đầy sức hấp dẫn mãnh liệt. Đáng tiếc, tộc nhân Nguyên Linh bọn chúng có chỗ thiếu sót trời sinh nên rất khó xâm nhập thăm dò nơi đó.

Từ khoảng hơn một nghìn kỷ nguyên Hỗn Độn trở về đây, hết kẻ này đến kẻ khác bước ra khiêu chiến nhưng đều bị văn minh Nguyên Linh hạ gục. Ngoại trừ Nhân tộc mạnh nhất là bị chúng đẩy vào đảo Dạ Kiến, còn hầu hết các văn minh đều không chịu nổi một đòn.

Mãi đến khi tộc Vô Không xuất hiện…

Trước tộc Vô Không, Quỷ Quyệt của Ngọc Thanh Thiên cũng xuất hiện liên tiếp hai ba lần, thậm chí còn từng nổ ra một trận hỗn chiến xưa nay chưa từng có ở Ngọc Thanh Thiên.

Trong tộc Nguyên Linh, chỉ có một mình Mục Linh tham gia vào trận hỗn chiến ấy.

Sau khi trở về từ Ngọc Thanh Thiên, bên cạnh Mục Linh đã có thêm con rắn nhỏ màu trắng này, mà đằng sau con rắn là một thế lực mạnh đến mức khiến người ta hít thở không thông.

A Hỏa vốn còn hơi hoài nghi. Một thế lực mạnh đến thế thì tại sao lại trốn ở Ngọc Thanh Thiên nhiều năm như vậy?

Dần dần nàng ta mới biết được, thế lực hùng mạnh này đã bị hủy diệt từ lâu, tất cả bọn họ hiện giờ đều đang tồn tại dưới hình thái Quỷ Quyệt.

Theo lý thuyết, sau khi thế lực này xuất hiện, độ khống chế của văn minh Nguyên Linh đối với Bỉ Ngạn sẽ được tăng thêm. Nào ngờ con chim chết tiệt trên Ngọc Thanh Thiên lại nâng đỡ ra một Thông Thiên giáo chủ, dẫn dắt tộc Vô Không đấu với văn minh Nguyên Linh đến tận bây giờ.

Đối mặt với tiếng quát của con rắn trắng, cảm xúc của Mục Linh không hề phập phồng thay đổi mà nó chỉ bình tĩnh đáp lại: “Miệng của Hư Trần quá lớn, e là còn cần thêm ít thời gian nữa. Không biết Xà Chủ có cách nào không?”

“Từ bỏ nơi này” Xà Chủ nói.

Câu này vừa được nói ra, trên mặt A Hỏa và Mục Linh đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

Môn thần đạo kia quan trọng cỡ nào cơ chứ? Vậy mà cứ từ bỏ như thế sao?

“Tại sao?” A Hỏa không nhịn được bèn hỏi.

Xà Chủ bỗng nhấc cái đầu rắn lên, trong đôi mắt rắn phóng ra ánh sáng xanh rì.

A Hỏa lập tức cảm giác đầu mình như bị búa tạ đập phải, đau đến mức cả gương mặt bắt đầu vặn vẹo…

Cơn đau dữ dội khiến nàng ta không thể nào duy trì hình thái hiện tại được nữa, cả người từ trên xuống dưới đều toác ra từng vết nứt. “Bùng” một tiếng, cuối cùng nàng ta hóa thành một nhúm lửa, lộ ra hình thái nguyên bản.

“Ngươi không có tư cách đặt câu hỏi với ta” Xà Chủ lạnh lùng nói.

“Phụt phụt…”

Ngọn lửa không ngừng thu lại, sau đó ngưng kết thành lớp da thịt trắng nõn nà cùng với thân thể nguyên vẹn, A Hỏa đã khôi phục lại bộ dáng cũ.

Nàng ta cố nén cơn đau vẫn còn đang âm ỉ, quỳ xuống trước Xà Chủ.

Trong mắt Mục Linh ẩn giấu vẻ tức giận nhưng lại không hề biểu hiện ra bên ngoài, ngay cả cơn tức cũng chôn giấu thật sâu.

Xà Chủ cực kỳ bá đạo. Hai sinh linh cùng với Nộ Diễm mà Mục Linh từng bồi dưỡng đều chỉ vì nói ra một câu không đúng ý mà bị nó giết chết. Lôi Sát cũng suýt mất mạng trong tay Xà Chủ, mặc dù nhờ Mục Linh cầu tình nên được tha một lần, nhưng Xà Chủ không cho phép Lôi Sát dung hợp Quỷ Quyệt nữa, ngay cả pháp môn sử dụng đá thánh cũng không ban cho Lôi Sát.

“Tại sao?” Mục Linh lặp lại câu hỏi của A Hỏa.

““Đảo Dạ Kiến quan trọng hơn” Xà Chủ đáp.

“Vì Quỷ Quyệt cấp Hận trong núi quỷ ư?” Mục Linh lại hỏi.

Theo tình hình mà Mục Linh biết được thì trong núi quỷ có Quỷ Quyệt cấp Hận.

“Quỷ Quyệt cấp Hận…” Xà Chủ lên tiếng, nghe có vẻ châm biếm: “Không đủ để nhắc đến!”

“Vì tiêu diệt đám loài người kia?” Mục Linh lại hỏi.

“Loài người?” Ý giễu cợt của Xà Chủ càng đậm hơn: “Càng không đáng nhắc đến!”

Mục Linh không nói gì nữa.

Mặc dù thông qua Xà Chủ, Mục Linh đã hiểu rõ một vài bí mật và cũng biết đến sự tồn tại của Tứ Linh Môn, nhưng đối với ân oán trong đó thì nó lại không biết rõ lắm. Dù sao những ân oán ấy cũng xảy ra ở bên ngoài thế giới Hỗn Độn.

“Nhớ răng sói mà ta ban cho ngươi không?” Xà Chủ nói.

“Nhớ!” Mắt Mục Linh sáng lên.

Thứ này hết sức đặc biệt.

Có tổng cộng mười cái răng sói, mỗi một cái đều tản ra khí tức huyết mạch phức tạp và hùng mạnh.

Theo như suy đoán của Mục Linh thì những răng sói này ắt hẳn là một món bảo vật vô cùng mạnh mẽ, sức mạnh huyết mạch trong mỗi một cái răng sói đều có thể được sử dụng trực tiếp, đồng thời chuyển đổi tùy theo ý muốn.

Đáng tiếc, lúc Xà Chủ đưa những răng sói này cho Mục Linh, chúng đã bị tổn hại nghiêm trọng. Bên ngoài răng sói đầy rẫy những khe hở nhỏ xíu, giống như chỉ cần hơi dùng sức chút thôi là răng sói sẽ vỡ ngay tức khắc.

Mà sức mạnh huyết mạch bên trong răng sói cũng tan đi rồi, chỉ còn lại khí tức nhàn nhạt…

Xà Chủ không nói cho Mục Linh biết về lai lịch cũng như công dụng của những răng sói này, mà chỉ bảo Mục Linh giữ gìn thật cẩn thận.

Bây giờ Xà Chủ đột nhiên nhắc tới khiến Mục Linh cảm thấy khá hứng thú.

“Mang theo răng sói đến núi quỷ, ngươi phải nghĩ ra cách thức tỉnh nó” Xà Chủ nói.

“Ai?”

“Dận Châm”

“Một trong tứ đại môn chủ của Tứ Linh Môn!”

“Hầu Linh Vương!”

Nghe vậy, những xoắn ốc trong các con mắt của Mục Linh đều chuyển động điên cuồng. Sự chấn động và kinh ngạc trong lòng nó đã hiện lên hết trên mắt, chỉ cần có tiếp xúc ánh mắt với nó là có thể cảm nhận được lòng Mục Linh đang rung động dữ dội.

A Hỏa nhìn Mục Linh một cái, nàng ta cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Hầu Linh Vương mà Xà Chủ nói tới là gì… Mà có thể khiến Mục Linh ngạc nhiên đến mức ấy?

Xà Chủ từng kể cho Mục Linh nghe rất nhiều bí mật, nó không cho phép Mục Linh lan truyền ra ngoài, ngay cả A Hỏa thân cận nhất cũng không biết chút nào. Đương nhiên nàng ta không biết Hầu Linh Vương mang ý nghĩa ra sao…

“Những cái răng sói này là chấp niệm của nó, hãy giao cho nó, đến lúc đó ta sẽ xuất hiện” Xà Chủ nói.

“Rõ!”

Mục Linh không do dự gì nữa mà lập tức bảo A Từ thu phù văn lại.

“Ù!”

Con ngươi Mục Linh hơi run nhẹ, không gian hình vuông bao phủ quanh khu vực này lập tức biến mất. Phần mặt đất trong không gian bị hình vuông bọc lấy ấy rơi ầm ầm xuống hố lớn mà bàn tay sương mù mới đập ra.

Áo giáp Thánh Dực, A Hỏa cùng Mục Linh bay thẳng hướng về phía Đông Bắc, còn Xà Chủ thì bị Mục Linh để lại ở đó.

“Xì xì…”

Xà Chủ uốn éo thân thể màu trắng của mình, bay đến biên giới của động Hổ Phách.

Ánh sáng trong mắt nó khẽ rung lên, hai chùm sáng màu cam đánh thẳng vào làn sương mờ do Hư Trần hình thành nên.

Sương trắng này có thể hấp thu hết mọi vật chất và năng lượng, theo lý thì sẽ nuốt luôn cả chùm sáng màu cam ấy. Thế nhưng chùm sáng màu cam không những không bị nuốt mất, ngược lại còn khuấy động khiến sương trắng bốc lên cuồn cuộn, sau đó nó bỗng hát ra những tiếng ca liên tiếp tối nghĩa mà lại rất có tiết tấu, đó là Phạn ngữ.

“Đám chim ngốc các ngươi tự cho mình là kẻ hủy diệt, không hỏi nhân – quả, nên sẽ phải thua!”

(Hết tập 204)
Bạn cần đăng nhập để bình luận