Bách Luyện Thành Thần

Chương 3504: Nuốt chửng

Dưới cơn thịnh nộ, Lãnh bộc phát hết sức mạnh huyết mạch trong cơ thể, không hề giữ lại chút gìMột luồng hơi lạnh nhìn không thấy, sờ không được nhưng lại cảm nhận được lan tỏa khắp xung quanh.

Cho dù La Yên dựa vào Vân Sơn Vụ Tráo Trận cố gắng ngăn chặn hơi lạnh ở ngoài, nhưng nhiệt độ của luồng khí lạnh này vẫn thấp hơn trước đây rất nhiều.

Bên rìa Lê Sơn còn ổn, các đệ tử bên trong Lê Sơn đều lạnh run, rất nhiều người phóng lửa sưởi ấm để đề phòng bị đông cứng.

Trên bầu trời bắt đầu xuất hiện ba hình cầu màu lam, thoạt nhìn giống như những vầng mặt trời màu xanh lam, nhưng vầng sáng phóng ra lại không đem đến cho người ta một chút cảm giác ấm áp nào mà lại giống như rơi vào địa ngục lạnh lẽo!

Sau khi ba vầng mặt trời này xuất hiện, nhiệt độ bên trong Lê Sơn lại hạ xuống nhanh chóng.

“Vù!”

Lãnh lôi La Chinh lên cao, tay phải giơ lên, La Chinh cũng bị nâng lên như một tế phẩm.

“Chết đi!”

Tam Điệp Băng Phong Kỷ!

Trước khi Lãnh mày mò được Lãnh Ngục trong sức mạnh chân lý, nó đã có thể thi triển được thần thông mạnh nhất.

Ba vầng mặt trời màu lam bùng sáng lên, một mũi tên băng màu xanh biếc bắn ra từ trong mặt trời, sau đó lao thẳng tới chỗ La Chinh.

Lãnh cho rằng La Chinh có được loại huyết mạch nào đó có thể khắc chế khí lạnh này, sự khắc chế này còn có hiệu quả hết sức rõ rệt, ngoại trừ chấp nhận thì không còn phương pháp nào khác.

Nhưng cho dù có khắc chế đến mức nào thì cũng phải có giới hạn!

Nó không tin sức mạnh chân lý của một cổ thần hỗn độn như mình lại không đấu nổi sức mạnh huyết mạch của một tên vãn bối!

Hiện tại nó đã kích hoạt huyết mạch toàn thân, cho dù tiêu hao hết cũng phải tiêu hao đến khi La Chinh chết đi mới thôi!

“Soạt soạt soạt soạt soạt…”

Vô số mũi tên băng thô to bắn về phía La Chinh, nếu là một cổ thần hỗn độn khác thì chỉ trong vài nhịp thở đã bị bắn thành cái sàng.

Nhưng bề mặt thân thể La Chinh giống như được bao phủ bởi một lớp màng năng lượng trong suốt, chỉ cần chạm vào lớp màng này thì tất cả mũi tên băng đều nhanh chóng khuếch tán.

Lãnh đã sớm đoán được tình huống này, nhưng nó cho rằng sức mạnh huyết mạch trong cơ thể La Chinh sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu hao sạch sẽ, dựa vào Tam Điệp Băng Phong Kỷ cũng có thể tẩn chết La Chinh.

Nhưng Lãnh không biết Tịch và Trắc đã từng sử dụng phương pháp này, hai vị cổ thần hỗn độn liên thủ áp chế Khởi Nguyên Thần Huyết đều thất bại, Lãnh làm như vậy cũng sẽ thất bại!

“Soạt soạt soạt soạt soạt…”

Vô số mũi tên băng to lớn tập trung vào người La Chinh, vụn băng trên bầu trời rơi xuống đã đóng băng một khu vực tại Lê Sơn.

Dù chỉ là một mảnh vụn băng lớn bằng ngón tay cũng có thể gây chết người. Các sinh linh trong Lê Sơn đều liên tục rời đi vì trận chiến giữa Lãnh và La Chinh.

Hiện tại Lãnh chỉ chuyên tâm đối phó La Chinh, La Yên và những người khác trong Lê Sơn lại trở nên an nhàn, các đại sơn chủ, đại môn chủ đều yên lặng theo dõi trận chiến trên bầu trời.

Trận chiến giữa La Chinh và Lãnh lần này quyết định vận mệnh của cả Lê Sơn, đương nhiên bọn họ phải quan tâm.

“La Chinh đánh bậy đánh bạ như vậy, chết chắc rồi…”

“Hắn căn bản không có năng lực đánh trả!”

“Ôi, chung quy vẫn không thể nào là đối thủ của cổ thần hỗn độn…”

Rất nhiều người bị những mũi tên băng chi chít trên bầu trời dọa sợ.

Chỉ một mảnh vụn băng bắn tung ra cũng có thể giết chết cường giả Thánh Hồn cảnh, mà La Chinh lại chính diện thừa nhận nhiều mũi tên bắn phá như vậy, còn có thể sống được sao?

Chỉ thấy hàng loạt mũi tên băng lao xuống vùn vụt, không hề có dấu hiệu dừng lại.

Thời gian một nén nhang trôi qua…

Hai nén nhang…

Ba nén nhang…

Mọi người thấy băng nổ liên tục trước người Lãnh, không thấy rõ rốt cuộc La Chinh ra làm sao.

Nhưng chờ lâu như vậy, nghi hoặc trong lòng bọn họ càng lúc càng mãnh liệt.

Lãnh đã phóng xuống không biết bao nhiêu mũi tên băng. Nếu là bất cứ Bất Hủ cảnh nào khác, cho dù là Phục Hy hay Nữ Oa thì cũng đã tan xương nát thịt, nhưng vì sao Lãnh vẫn còn liên tục công kích?

Hơn nửa canh giờ trôi qua…

Vụn băng rơi rụng lả tả, phủ bạc mấy đỉnh núi trong Lê Sơn. Vầng sáng quanh ba mặt trời trên cao cũng dần dần ảm đạm, uy lực của mũi tên băng cũng suy giảm rõ rệt.

“Sức mạnh huyết mạch của Lãnh bắt đầu suy yếu rồi” Thắng Thiên Thử Vương nói với vẻ mặt phức tạp.

La Chinh cứ thế tiêu hao sạch sẽ sức mạnh huyết mạch của một cổ thần hỗn độn, thân thể của hắn mạnh đến nhường nào?

“Soạt soạt soạt…”

Tần suất mũi tên băng do ba vầng mặt trời màu xanh lam bắn xuống càng ngày càng chậm, uy lực cũng càng ngày càng yếu. Cuối cùng thân thể nguyên vẹn của La Chinh hiện ra giữa tầng băng, lần nữa dẫn tới những tiếng hô thảng thốt của mọi người trong Lê Sơn.

Lãnh nhìn người trước mắt, trong mắt không che giấu nổi vẻ sợ hãi!

Dùng hết sức mạnh huyết mạch cũng không thu phục được, chẳng lẽ tên này định đeo bám mình cả đời?

Lãnh hoàn toàn không ngờ được mình chỉ đoán đúng được một phần. Sau khi La Chinh cảm nhận được sức mạnh huyết mạch của Lãnh bắt đầu suy giảm, mặt của hắn đột nhiên lan dài tới cánh tay của nó.

Đầu La Chinh biến thành một vòng tròn xuyên qua cánh tay của Lãnh, dán sát vào vai nó.

Giờ phút này, ngay cả Lãnh đã nhìn quen những cảnh tượng hoành tráng cũng vô cùng kinh ngạc!

Nó vừa định giãy giụa thì lập tức cảm nhận được một cơn đau truyền tới, những khúc xương sườn sắc bén như lưỡi kiếm dựng đứng hai bên ngực La Chinh đâm xuyên qua thân thể Lãnh.

“Cút ngay!”

Lãnh muốn dựa vào sức mạnh đẩy La Chinh ra, chỉ tính sức mạnh đơn thuần thì người này vẫn không bằng nó!

Nhưng nó vừa đẩy được một đoạn thì chợt cảm nhận được một cơn đau từ sau lưng truyền đến, nó bèn ngoảnh đầu nhìn lại, tròng mắt suýt chút nữa rớt cả ra.

Những khúc xương sườn xuyên qua cơ thể nó lại mọc ra những gai móc dài đến mấy trăm trượng, những gai móc này đã khóa chặt cơ thể nó và La Chinh lại với nhau!

“Quái vật… Quái vật ngoài sức tưởng tượng… Ta…”

Cuối cùng trong lòng Lãnh cũng trỗi dậy nỗi sợ của người bình thường, là nỗi sợ chưa từng xuất hiện trong suốt bao nhiêu năm qua.

Dưới sự thúc đẩy của nỗi sợ, Lãnh bất đầu liều mạng giãy giụa, nhưng càng giãy giụa kịch liệt thì lại càng lún sâu.

Dù là xông lên tận trời hay là chui vào khe núi đều không thể thoát khỏi.

Nó cảm thấy mình giống như con mồi mắc vào mạng nhện, bị tên quái vật trước mắt cắn nuốt từng chút một, thân thể sẽ sức cùng lực kiệt rồi tê liệt, cuối cùng chìm vào bóng tối.

Nhìn “La Chinh” lúc này, ngay cả La Yên và Thắng Thiên Thử Vương cũng không kìm chế nổi vẻ kinh hoảng. La Chinh dưới hình thái này vẫn là La Chinh lúc trước sao? Hay là một con quái vật khác?



Trên đỉnh Lê Sơn, La Chinh nằm bên cạnh một đỉnh núi. Từ đầu tới cuối, ý thức của hắn vẫn luôn tỉnh táo, nhưng lại hoàn toàn mất đi quyền khống chế thân thể.

Sau khi nuốt chửng Lãnh, thân thể La Chinh lại xảy ra biến hóa.

Vết thương hở trên ngực dần dần khép lại, trước ngực xuất hiện một cái mai thịt to lớn, sau lưng lại mọc ra rất nhiều lông trắng. Hai tay càng thêm cường tráng, nhìn như tay của một con tinh tinh…

“Bị đồng hóa trong quá trình cắn nuốt Lãnh? Hay là Khởi Nguyên Thần Huyết cố ý làm như vậy?” La Chinh thầm suy đoán.

Có kinh nghiệm ban nãy, thân thể có biến thành thế nào La Chinh cũng không hề cảm thấy bất ngờ. Chẳng qua Khởi Nguyên Thần Huyết có thể thay đổi hình thái cơ thể, cho dù là vì nuốt chửng “Lãnh” thì Khởi Nguyên Thần Huyết cũng có thể nhanh chóng sửa lại, đặc trưng cơ thể của Lãnh xuất hiện trên người La Chinh có lẽ còn có nguyên nhân khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận