Bách Luyện Thành Thần

Chương 2689: Điềm báo của phong thạch

Trong lòng Tô Do Khí còn đang suy tính nên lấp liếm chuyện này như thế nào, song trước mắt ông ta không thể lấy ra khoản Thần Tinh nàyÔng ta đang lo lắng thì chợt nghe được lời Tô Khoan nói, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Ngươi lấy đâu ra Thần Tinh?”

Ngũ thúc cũng biết sau khi hai cha con Tô Khoan náo loạn thì Tô Khoan đã bị cắt đứt toàn bộ nguồn tài chính.

“Đừng quan tâm nhiều như vậy, ta chỉ có một yêu cầu, nói cho ta biết tình hình của Tô Hữu Tuyết” Tô Khoan lạnh giọng nói: “Nếu không đồng ý thì khó mà ăn nói với các đại ca Thái Nhất Vệ này đây”

Mấy gã Thái Nhất Vệ kia cũng cười nhạt, hôm nay Tô Do Khí không nhổ ra số Thần Tinh kia thì cứ đợi bị lột da đi.

Tô Do Khí do dự một chút, cuối cùng ý thức được hiện tại chỉ có một cọng rơm cứu mạng duy nhất nên đành gật đầu.

Nhưng ông ta vẫn còn nghi ngờ liệu Tô Khoan có thể lấy ra mấy trăm nghìn Thần Tinh được hay không.

“Kỳ chủ, nhờ huynh” Tô Khoan nói.

La Chinh lật tay, ánh sáng trên nhẫn Tu Di lóe lên, một đống Thần Tinh đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Đám Thái Nhất Vệ này cũng không hàm hồ, nhận Thần Tinh xong thì quay đầu đi ngay.

Giải quyết xong nguy cơ trước mắt, sắc mặt Tô Do Khí lại khôi phục như thường.

Tô Khoan không định buông tha cho Ngũ thúc, nhìn chằm chằm ông ta: “Hữu Tuyết không sao chứ?”

Tô Do Khí do dự một hồi, cuối cùng sầm mặt nói: “Huyết mạch của nàng bị vắt cạn quá mức, mấy ngày nay còn chưa tỉnh…”

“Bọn họ thực sự làm như vậy” Sắc mặt Tô Khoan lạnh lẽo. Nhớ tới gương mặt quanh năm trắng bệch kia, trong lòng y lập tức tê rần.

“Chỉ sợ các ca ca không ép nàng ấy tới chết thì sẽ không buông tha” Tô Do Khí thở dài một hơi.

Luyện khí sư Tô gia ai nấy đều vô cùng máu lạnh, vì luyện chế một thanh thần binh mà không tiếc bất cứ giá nào. Ngũ thúc không nên thân nhưng ở phương diện này lại là một ngoại lệ, ông ta cũng không tán thành hành vi của Tô gia.

“Không thể trì hoãn vài ngày sao?” Tô Khoan hỏi.

Nếu huyết mạch bị rút hết, cuối cùng thân thể sẽ héo rũ suy tàn. Chỉ cần cho đủ thời gian, để Tô Hữu Tuyết dùng thêm một ít linh đan sinh huyết thì còn có thể cứu vãn.

“Đại quân tộc Kim Ô áp sát, thời gian vô cùng cấp bách, khối phong thạch kia lại không thể dời đi, ngoại trừ hy sinh con bé thì còn có cách nào nữa đâu?” Tô Do Khí lắc đầu, nói.

Tô Khoan có thể nghĩ được thì đương nhiên Tô gia cũng có thể nghĩ được.

“Để ta đi nói với phụ thân!” Trên mặt Tô Khoan hiện lên vẻ cương nghị.

“Ngươi điên à? Nếu phụ thân ngươi biết ngươi ở đây thì nhất định sẽ không tha cho ngươi” Tô Do Khí nói: “Ta khuyên ngươi nên nhanh chóng trở về Long thành đi, đây không phải là nơi ngươi có thể tới!”

“Dẫn ta đi! Không thì trả ba trăm nghìn Thần Tinh lại đây!”

Một câu của Tô Khoan đã chặn họng Tô Do Khí, ông ta lấy đâu ra Thần Tinh mà trả cho Tô Khoan?

Tô Do Khí suy đi nghĩ lại, một lúc sau mới lên tiếng: “Ta có thể dẫn ngươi đi xem, nhưng chỉ có thể xem thôi chứ không thể hành động lộ liễu, được không?”

Tô Khoan chỉ đành đồng ý với điều kiện của Ngũ thúc.

Sau đó Tô Do Khí cất mấy thanh trường kiếm trước mặt mình đi, dẫn Tô Khoan và La Chinh tiến vào trung tâm tòa thành.

Trên đường, Tô Khoan dùng chân nguyên truyền âm nói với La Chinh: “Kỳ chủ, khoản Thần Tinh này, Tô Khoan ta sẽ làm trâu làm ngựa trả lại cho huynh…”

Đối với La Chinh, ba trăm nghìn Thần Tinh chỉ là một con số nhỏ, nhưng tạm thời Tô Khoan không thể lấy ra được.

“Chút Thần Tinh ấy cần gì phải để bụng như vậy?” La Chinh hờ hững nói.

Tuy Tô Khoan gia nhập dưới cờ chưa lâu nhưng đã ra sức trong rất nhiều chuyện, huống chi nhờ buôn bán Ngộ Kiếm Linh Dịch mà hắn gần như không cần bỏ vốn cũng thu được vạn lời, mấy trăm nghìn Thần Tinh này quả thực chẳng đáng là bao. Đừng nói là Tô Khoan, nếu các đệ tử học cung khác cần dùng tới Thần Tinh thì La Chinh cũng sẽ không chút do dự.

Tô Khoan không trả lời, im lặng suốt dọc đường.

Chỉ lát sau, Tô Do Khí đã dẫn hai người đi tới tường rào.

Đối mặt với sự ngăn cản của Thái Nhất Vệ, Tô Do Khí lấy ra một tấm lệnh bài, bọn họ lập tức cho đi.

Chỉ là trước lúc vào cửa, La Chinh lại nhìn thấy pháp trận được tạo thành từ những tia đỏ, pháp trận này hẳn là để phòng bị Nhiếp Hồn Kim Ô cướp đoạt thân xác.

Vào trong tường rào, La Chinh nhìn thấy một vài cột sáng màu xanh lục cách đó không xa, ở chính giữa cột sáng có một tảng đá hình vuông đen thui.

Tảng đá hình vuông này dù lơ lửng trên không trung nhưng nhìn lại giống như hoàn toàn bất động, như thể nó không bay bổng trên không mà vốn phải xuất hiện trong không gian này, trông hết sứ thần kỳ.

Tảng đá đó chính là phong thạch mà Tô Khoan nói.

“Sau bao năm trời lại có một khối phong thạch hiện ra, ha ha, sợ rằng không còn nhiều thời gian nữa…” Trong đầu La Chinh bỗng vang lên giọng nói của 9527.

“Thời gian không còn nhiều?” La Chinh hỏi.

9527 không trả lời vấn đề này mà chỉ nói: “Không biết trong khối phong thạch này cất giấu tín vật Bỉ Ngạn gì…”

“Ngay cả ngươi cũng quan tâm tới thứ này?” La Chinh tò mò hỏi.

Mấy năm nay không có thứ gì có thể lọt vào mắt 9527, thậm chí nó cũng chẳng có hứng thú gì với Đằng Xà kiếm.

Mà theo như lời Tô Khoan đã nói, khối phong thạch này chỉ có thể luyện chế ra Bỉ Ngạn Đạo Bảo nhất lưu. Tuy bảo là có thể sánh ngang Tiên Thiên Đạo Bảo tam lưu, nhưng La Chinh vẫn luôn giữ vững thái độ hoài nghi đối với quan điểm này.

“Ta nhìn trúng thứ này không liên quan tới việc nó có thể luyện chế ra cái gì. Các ngươi dùng phong thạch này để luyện khí, nhưng thực ra nó là một điềm báo” 9527 đáp.

“Điềm báo gì?” La Chinh như đi giữa sương mù.

“Ngươi có thể xem nó như một chiếc máy đếm thời gian, là một hạt cát rơi xuống từ đồng hồ cát, là dấu hiệu của hỗn loạn” 9527 tiếp tục nói.

“Có thể nói rõ một chút không?”

“Không thể”

“Ừ thôi…”

La Chinh lắc đầu, đây cũng chẳng phải lần đầu 9527 tỏ ra bí ẩn như vậy.

Ba người đi vòng qua đại trận Cửu Duyên Luyện Khí một lúc, phía trước liền xuất hiện một ngôi nhà đơn sơ giản dị.

Tô Do Khí đi vào trong đó trước, sau đó lại đi ra. Ông ta vẫy tay với La Chinh và Tô Khoan, còn thấp giọng nói: “Ngươi nhìn xong thì đi ngay đi, nếu để phụ thân ngươi biết được thì không chỉ ngươi mà Ngũ thúc cũng xui xẻo!”

Tô Khoan và La Chinh cũng yên lặng đi vào, bọn họ nhìn thấy một phù trận màu máu nho nhỏ tại một góc phòng, mà chính giữa phù trận là một cô gái áo trắng đang nằm.

Cô gái này có gương mặt rất xinh đẹp, dáng vẻ mộc mạc an lành, chỉ là sắc mặt trắng bệch như giấy, hơi thở sinh mệnh vô cùng yếu ớt, hiển nhiên là mất máu quá nhiều.

Ánh sáng màu máu trên phù trận lóe lên, một giọt máu trong cơ thể nàng lại rơi xuống.

“Hữu Tuyết!”

Thấy cảnh này, Tô Khoan đột nhiên tiến lên vài bước, định nhào tới.

Tô Do Khí thấy thế bèn vội vàng níu tay Tô Khoan lại, thấp giọng quát: “Ngươi điên rồi!”

“Hữu Tuyết đã thành ra như vậy rồi mà các người còn rút máu của con bé, các người mới điên!” Hai mắt Tô Khoan đỏ au, y siết chặt nắm đấm, giận dữ nói.

“Không thế thì còn làm sao được nữa? Ngươi có bản lĩnh thì thuyết phục phụ thân ngươi đi? Hay là ngươi có năng lực đưa con bé ra ngoài?” Tô Do Khí thấp giọng chất vấn.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận