Bách Luyện Thành Thần

Chương 3399: Con rắn lớn

Sau khi La Chinh dọn sạch đám đỉa nhớp nháp trên người mình thì nhìn xung quanh đánh giá. Trong phòng này ngoại trừ một trận pháp hình sao sáu cánh ở chính giữa thì không còn gì khác“Bây giờ ta đã khôi phục về hình thái bình thường, nếu cứ trực tiếp đi ra khỏi căn phòng kia thì sẽ thế nào?”

Dưới sự thôi thúc của trí tò mò, La Chinh trực tiếp đi từ giữa căn phòng ra ngoài.

Nhưng khi La Chinh đến được cửa thì một cảnh tượng quỷ dị đã diễn ra. Ngay chớp mắt khi hắn vừa bước ra ngoài cửa, trong lối đi nhỏ của mê cung bỗng xuất hiện vô số sợi tơ mỏng màu đen dày đặc.

Những sợi tơ mỏng này hình thành một tấm lưới chặn đứng đường đi của La Chinh.

“Đừng thử khiêu chiến quy tắc mà họ định ra, miễn rước phải những phiền phức không cần thiết” Nguyên Thủy Thiên Tôn dặn dò.

Xét từ số lượng Lục Giác Tinh Trận mà văn minh Khoảnh Khắc bố trí thì muốn dựng nên những căn phòng chứa Lục Giác Tinh Trận như này đối với họ cũng chẳng phải chuyện dễ. Nếu cố gắng xâm nhập vào không gian bên ngoài căn phòng thì sẽ mang đến áp lực rất lớn cho bức tranh bất hủ, có trời mới biết sẽ xuất hiện sự cố ngoài ý muốn gì.

Lúc La Chinh đang định thi triển lực lượng mạnh hơn thì nghe được lời dặn của Nguyên Thủy Thiên Tôn, chỉ đành lùi bước trở về…

Sau khi bước vào Lục Giác Tinh Trận, hắn lại quay về hình thái một bức tranh lần nữa.

Hai người Phi Dục cùng Khoái Kiếm đã đứng bên ngoài quan sát một lúc lâu, thấy La Chinh ra khỏi phòng thì vội vàng lao tới.

“Thể chất của La Chinh huynh không sợ độc, đúng là một ưu thế rất lớn” Trên mặt Phi Dục toàn là vẻ bội phục.

Hình thể của rất nhiều chủng tộc Bỉ Ngạn trong Bình Dịch Thiên là khác nhau, nhưng người thật sự không sợ độc tố thì chẳng có mấy, hơn nữa nọc độc của đỉa độc còn hết sức đặc biệt, ngay cả mấy sinh linh có thể chất kháng độc cũng khó mà chống lại được sự tấn công của chúng.

“Ngoại trừ đỉa độc ra, con đường này còn có gì nữa?” La Chinh hỏi.

Nhắc đến chuyện này, giọng Phi Dục lập tức thận trọng hơn hẳn: “Hồi trước con đường này đi dễ lắm, chỉ cần thông qua hành lang đỉa độc thì đoạn tiếp theo sẽ khá thuận lợi, nhưng trong thời kỳ đặc biệt như bây giờ thì không dám chắc”

Lần này, sau khi bức tranh bất hủ mở ra, cả trang thứ nhất và trang thứ hai đều đã xuất hiện vấn đề, cho nên quãng đường còn lại sao có thể dễ vượt qua?

Ba người lại tiếp tục tiến vào chỗ sâu trong mê cung Vô Đoạn, ở phía trước xuất hiện thêm vài lối rẽ.

Đối với những con đường mở rộng này, Khoái Kiếm vô cùng quen thuộc. Hắn ta gần như không hề do dự đã lập tức chọn hướng đi.

Dọc theo con đường này cũng có vài con thú trong tranh lác đác lao ra từ hai bên. Thực lực của chúng không phải quá mạnh nên chưa đến lượt La Chinh ra tay, hai người Khoái Kiếm cùng Phi Dục đã dễ dàng giết hết chúng.

Chỉ có lần hơi khó giải quyết duy nhất chính là gặp một con nhện to cỡ bằng La Chinh, mà cách con nhện này không xa thì có một Lục Giác Tinh Trận.

Lần này, Phi Dục tiến vào Lục Giác Tinh Trận khôi phục thành hình thái bình thường, sau đó bảo Khoái Kiếm tiến đến chọc giận con nhện kia rồi lại dụ nó vào căn phòng có Lục Giác Tinh Trận ấy.

Ngay khoảnh khắc khi con nhện vừa vào trong phòng, một tia sáng bỗng bắn ra từ trán Phi Dục.

La Chinh ở ngoài căn phòng chỉ thấy trên đầu Phi Dục lóe ra một tia sáng màu đen, cũng không biết đó là thần thông lợi hại cỡ nào mà con nhện thoắt cái đã bị cắt thành hai nửa một cách vô cùng nhẹ nhàng.

Khi trước, lúc La Chinh gặp Phi Dục thì thực lực của cậu bị áp chế ở Thập Tam Trọng Thiên nên cũng không cảm thấy cậu quá mạnh. Bây giờ đã quay về Bình Dịch Thiên, thực lực mà cậu thể hiện đúng là không thể coi thường. Dù sao Phi Dục cũng là tuyển thủ hạt giống của tộc Tam Mục, thực lực gần bằng với các cường giả Bất Hủ cảnh trong những tộc khác.

Sau khi cắt con nhện làm đôi, ba người lại tiếp tục lên đường.

Đoạn đường phía sau không còn lối rẽ nào khác, những con đường trong mê cung Vô Đoạn bắt đầu tụ lại với nhau, thế nên dọc đường họ đã gặp các chủng tộc Bỉ Ngạn khác.

Mặc dù trong Bình Dịch Thiên, tộc Tam Mục là chủng tộc trung lập nhưng quan hệ với các chủng tộc Bỉ Ngạn khác lại khá hòa hợp. Phi Dục tuổi còn trẻ, song quan hệ với những người khác trong Thập Tam Nhị Trọng Thiên có vẻ khá tốt. Cậu chủ động giao lưu với các sinh linh Bỉ Ngạn khác, đại khái cũng biết được tình hình.

Những con đường kia cũng có thay đổi, nhưng về mặt tổng thể thì thay đổi không nhiều. Có vài tộc nhân Bỉ Ngạn gặp phải bất trắc, còn đa số thì đều bình yên thông qua.

Theo tiến độ này thì không bao lâu nữa là sẽ có thể vượt qua mê cung và vào trang thứ ba.

Khi nghĩ đến việc mình rất có khả năng sẽ trở thành cường giả Bất Hủ cảnh, trong lòng những sinh linh Bỉ Ngạn này đều vui mừng khôn xiết, tốc độ tiến lên cũng nhanh thêm vài phần.

“Phía trước chính là phần cuối của mê cung Vô Đoạn” Phi Dục nói: “Cũng là khu vực nguy hiểm nhất”

Toàn bộ mê cung Vô Đoạn này thoạt nhìn hệt như một con thoi cực lớn, cửa vào và cửa ra đều chỉ có một, cuối cùng tất cả sinh linh Bỉ Ngạn sẽ hội tụ lại cùng nhau. Dù chọn con đường nào trong mê cung thì cũng khá khó, thế nhưng nơi phiền phức nhất vẫn là phần lối ra cuối cùng.

Lúc nhóm Phi Dục cùng La Chinh đi tới phần cuối thì ở đằng trước đã có ba sinh linh Bỉ Ngạn đang đứng đó, kẻ đứng ngoài cùng bên trái chính là Ô Đãng của tộc Tử Vân.

“Sao các ngươi không đi tiếp?” Phi Dục tiến lên hỏi.

Ô Đãng đánh giá mấy người La Chinh, Phi Dục một lát. Dù sao dáng vẻ của La Chinh cũng rất giống với tộc nhân tộc Tam Mục, nhất là dưới hình thái hiện giờ thì chỉ có thể phân biệt thông qua con mắt trên trán mà thôi.

Thấy La Chinh cũng đã thuận lợi thông qua, trên mặt Ô Đãng toát lên vẻ thất vọng khó mà che giấu. Tên nhóc Nhân tộc này còn sống đến tận bây giờ cơ à?

Lúc này Ô Đãng nhanh trí nói: “Phía trước chính là phần cuối của mê cung Vô Đoạn rồi, trước kia lần nào cũng rất phiền phức, không biết lần này có tồn tại lợi hại nào nên bọn ta không dám đi tiếp. Mấy vị có dám thử không?”

Phi Dục chớp mắt và lùi lại một bước, còn La Chinh thì đứng nguyên tại chỗ như không nghe thấy gì.

Nếu Ô Đãng không nói lời nào thì cũng thôi đi, gã vừa nói ngược lại lập tức khiến mấy người La Chinh cảnh giác.

Trên thực tế nhóm của Ô Đãng có tổng cộng sáu sinh linh Bỉ Ngạn, cả sáu người bọn họ đều phối hợp với nhau khá ăn ý nên mới đến đây trước nhất.

Căn cứ nguyên tắc thừa thế xông lên, họ định vọt thẳng ra khỏi mê cung Vô Đoạn và tiến vào trang thứ ba.

Thế nhưng ngay khi họ vừa lao đi, một con quái vật khổng lồ màu đen thui bỗng vọt ra.

Đó là một con rắn đen thật lớn, thân rắn to đến nỗi gần như chiếm hết không gian trong lối đi mê cung!

Tốc độ phản ứng của nhóm ba người Ô Đãng cực nhanh, vừa thấy con rắn chui ra từ một bên là bọn họ gần như sử dụng hết mọi vốn liếng của mình để lùi lại thật nhanh, mãi đến tận lối đi chỗ này.

Còn ba sinh linh Bỉ Ngạn đi đầu thì không được may mắn như thế. Họ thậm chí còn không kịp kêu cứu đã bị con rắn màu đen nuốt chửng trong một ngụm.

Con rắn màu đen này mạnh đến mức căn bản là không có khả năng đối đầu lại, cho nên mấy người Ô Đãng mới đợi ở đây.

Thấy nhóm La Chinh đến, trong lòng Ô Đãng bắt đầu tính toán. Gã chỉ mong La Chinh đi chịu chết, nào ngờ La Chinh lại ngoảnh mặt làm ngơ.

Chỉ chốc lát sau, bắt đầu có vài sinh linh Bỉ Ngạn lục tục đi từ dưới mê cung Vô Đoạn lên đây. Số lượng sinh linh Bỉ Ngạn tụ hội ở đây mỗi lúc một đông.

“Sao không dám đi tiếp?”

“Thú trong tranh trấn giữ lối ra lần này e là không đơn giản?”

“…”

Tính cách của các sinh linh Bỉ Ngạn không hề giống nhau, có kẻ thì rất kiên nhẫn, cũng có kẻ rất nóng nảy.

Một tộc nhân tộc Hám Địa thấy tất cả mọi người không chịu tiến lên thì lập tức chen chân bước ra từ trong lối đi: “Các vị cứ đợi mãi ở đây cũng chẳng phải cách hay, đợi ta vào đó xem thử là được”

Dứt lời, sinh linh Bỉ Ngạn này lập tức bước thẳng một bước qua cánh cửa. Mà ngay khoảnh khắc khi sinh linh Bỉ Ngạn ấy vừa đi ra, một bóng đen to lớn đã chui ra từ bên kia lối đi. Cái miệng đen thui và rộng như cái bồn mở ra rồi khép lại, tên tộc nhân tộc Hám Địa có thể hình không nhỏ kia đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận