Bách Luyện Thành Thần

Chương 3781: Cố định

Song Kỳ Đại Xà khá bất ngờ khi nhóm Nhân Linh chạy trốn, nhưng cũng chẳng thèm để ý. Trên thực tế, lúc Xà Linh Môn và Điểu Linh Môn tác chiến chỉ cần điều đi một ít Xà Linh là có thể chặn những Nhân Linh này được. Mà đường rút lui của các Nhân Linh đã bị Hữu Hạn Toàn Tri Thạch dò xét ra một cách nhanh chóngBây giờ, các Nhân Linh của Hắc phủ, Nhạc phủ và Quảng phủ lại xuất hiện một lần nữa, từ trên xuống dưới Xà Linh Môn vẫn chẳng thèm để ý chút nào. Bọn họ vốn chẳng thể thay đổi được thế cục, không làm ảnh hưởng được chút nào hết…

“Cứ để ta giải quyết những Nhân Linh này” Thiên Âm Xà Chủ chui từ bên còn lại của Xà Linh Vương ra và nói.

Lúc trước, Thiên Âm Xà Chủ bị Mạch Phủ tướng lừa gạt nên luôn canh cánh trong lòng. Thậm chí Thiên Âm Xà Chủ còn muốn dẫn người đi tìm những Nhân Linh này và tiêu diệt toàn bộ để xả mối hận, nhưng lại bị Song Kỳ Đại Xà lại ngăn cản.

“Không có vấn đề gì, để cho ngươi đấy” Song Kỳ Đại Xà hào phóng nói.

Ánh mắt của Nguyên Thủy Thiên Tôn càng lúc càng kiên nghị hơn khi thấy Xà Linh Vương đang dần dần tới gần. Ông đột nhiên ngẩng đầu nhìn về nơi ra, từng con chim lớn đang lao vun vút từ phía chân trời tới đây. Đó chính là đám Điểu Chủ của Điểu Linh Môn.

Song Kỳ Đại Xà quay đầu nhìn thoáng qua và nói: “Điểu Linh Môn cũng tới rồi”

“Đám ô hợp!”

Xà Linh Vương im lặng từ đầu tới giờ đột nhiên lên tiếng.

Xà Linh Vương đã biết chuyện Điểu Linh Môn liên thủ với Hầu Linh Môn từ lâu. Nó cũng biết Điểu Linh Vương sẽ không tham gia vào trận chiến này.

Nhưng dù Điểu Linh Vương có tới thì Xà Linh Vương cũng không sợ. “Thú” chưa thức tỉnh nên chỉ chiến đấu bằng bản năng, thực lực cũng không mạnh. Trước đây, nó đã từng nghiệm chứng rồi.

Xà Linh Vương tiếp tục tới gần.

Cái tay còn lại của Nguyên Thủy Thiên Tôn lắc một cái, lại có rất nhiều tọa độ bị ông vẩy ra.

“Ù…”

Những tọa độ kia lóe ra ánh sáng màu vàng kim, từng con Hầu Linh chui từ bên trong ra.

Không Cổ, Hạ Cổ, Thốn Cổ, Đại Cổ…

Cứ mỗi một Hầu Linh xuất hiện, sắc mặt của đám Xà Chủ Song Kỳ Đại Xà lại khó coi hơn một chút. Lúc Hầu Linh Vương chui từ trong tọa độ ra ngoài, sắc mặt của đám Xà Chủ đã hoàn toàn trở nên u ám, ngay cả Xà Linh Vương cũng dừng bước.

Không phải Xà Linh Vương không nghĩ tới chuyện đám người này đang giữ tọa độ của các Hầu Chủ, nhưng như thế này quá mạo hiểm. Nói gì đi chăng nữa, làm vậy chẳng khác nào giao tính mạng của mình vào tay một sinh linh cấp thấp, phải quyết đoán cỡ nào mới có thể đưa ra quyết định như vậy?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hầu Linh Vương thiếu trí tuệ, thiếu mưu lược, thiếu tính nhẫn nại nhưng không bao giờ thiếu sự quyết đoán…

“Ha ha ha ha…”

Hầu Linh Vương vừa mới sống lại cười một tràng dài.

Nó gần như đã dùng hết sức để gào thét, âm thanh kia như từng đợt gợn sóng khuếch tán ra.

Đám Quỷ Quyệt hình rắn ở phía xa xa không chịu nổi tiếng gầm, lập tức bị thổi bay. Ba ngọn núi lớn vây quanh địa đàn thì bị tiếng gầm làm rạn nứt.

“Cuối cùng lão tử cũng bắt được ngươi rồi, Nghiệt!” Hầu Linh Vương cười giận dữ.

Hầu Linh Vương là nhân vật dũng mãnh thiện chiến trong Tứ Linh Môn, lúc nào cũng dẫn đám con cháu xông về phía trước, còn Xà Linh Vương lại thực hiện đủ loại âm mưu trong môn. Từ trước đến giờ nó cứ nghĩ mãi mà vẫn không hiểu vì sao Nghiệt lại làm như vậy, có điều lúc này đáp án đã không còn quan trọng nữa…

Hầu Linh Vương chỉ cần biết Nghiệt là kẻ thù mà bản thân không thể không giết, tên kia đã phạm vào tội ác hủy hoại mọi thứ của nó. Bây giờ chính là lúc thanh tẩy.

Nghiệt vẫn lộ ra vẻ mặt bình thản như trước: “Ngươi cho rằng ngươi có thể thắng được ta sao?”

“Dựa vào đâu mà không thể?” Hầu Linh Vương nắm chặt tay lại.

Nghiệt lắc đầu: “Nếu Khổ Thụ ở bên cạnh ngươi thì có lẽ ta sẽ bại trận. Nếu chỉ có mình ngươi thì không đủ uy hiếp tới ta”

Đúng là thực lực của Hầu Linh Vương mạnh hơn nó, nhưng chỉ một mình Hầu Linh Vương thì không khó đối phó. Vì thế lúc đầu, Nghiệt mới muốn gạt Hầu Linh Môn vào thế giới Hỗn Độn trước. Chỉ có tiêu diệt từng bộ phận mới có thể giành được phần thắng.

“Thế thì thử xem!”

Hầu Linh Vương nói xong, dây chuyền Chân Nha trước ngực đã bắt đầu lấp lóe hào quang.

Dây chuyền Chân Nha của Hầu Linh Vương từng chỉ có mười ba chiếc răng sói, nhưng La Chinh giúp nó sửa chữa chín cái còn lại nên thực lực hiện tại của Hầu Linh Vương đã tiến bộ hơn! Nó giẫm một chân lên địa đàn, thân thể to lớn bắt đầu chạy.

“Ù!”

Một chiếc răng sói trong số đó lóe sáng.

Cả đám người chỉ thấy nó giẫm mạnh một cái, sau đó vô số tàn ảnh của Hầu Linh Vương xuất hiện, tạo thành một đường thẳng ở bên trên. Ngay sau đó, bàn tay to của nó bóp chặt lấy cổ của Nghiệt.

“Món khai vị!”

“Bịch!”

Hầu Linh Vương dùng một tay nhấc thân thể dài ngoằng của Nghiệt lên rồi đột nhiên quay tròn, đập mạnh vào một trong số những ngọn núi ở đó.

Núi lở đất sụp.

Thân thể của Xà Linh Vương và ngọn núi đồng thời vỡ thành vô số mảnh tam giác, rơi rào rào xuống đất giống như một cơn mưa thủy tinh.

Một giây sau, thân thể của Xà Linh Vương đã xuất hiện trên một ngọn núi khác. Trong mắt rắn lấp lóe ánh vàng hình trăng lưỡi liềm. Cách thức chiến đấu của Xà Linh Vương trở nên nhạy bén hơn rất nhiều, nó không còn năm lần bảy lượt sử dụng sức lực thuần túy nữa, nó phải thận trọng hơn…

Ngay khi Xà Linh Vương vừa chiếm cứ ngọn núi, một người đã xuất hiện ở chân núi – cũng chính là phần đuôi của Xà Linh Vương.

Người đó chính là Đông Hoàng.

Đám Xà Chủ, Điểu Chủ và Nhân Linh thấy cảnh này đều cảm thấy rất kỳ lạ. Người kia chỉ là một con người mà dám nhúng tay vào trận chiến của hai đại Linh Vương, đúng là không biết trời cao đất rộng, đi tìm đường chết.

Ngay cả Xà Linh Vương đang hết sức tập trung, khi phát hiện ra con người nhỏ bé này cũng hơi ngây ra. Có lẽ nó đang suy nghĩ có phải đầu óc của tên này có vấn đề rồi không?

Nhưng lúc Xà Linh Vương còn chưa hiểu rõ thì Đông Hoàng đã cầm kiếm đâm về phía đuôi của nó.

“Xoẹt xoẹt!”

Đối với con người thì thanh kim kiếm dài năm thước bốn tấc này rất dài, nhưng đối với Xà Linh Vương thì chẳng khác nào một cái kim. Tuy nhiên, cái kim này lại có khả năng đâm xuyên khó có thể tưởng tượng được. Nó đâm xuyên qua cái đuôi của Xà Linh Vương và tạo thành một vết thương cực nhỏ bé.

“Các ngươi cảm thấy ta nhỏ bé cũng bình thường thôi, nhưng chúng ta không ngu ngốc, không ngu ngốc như bất cứ một Nhân Linh nào…”

Đông Hoàng còn chưa nói hết thì cái đuôi bị kim kiếm cắm vào của Xà Linh Vương nhẹ nhàng quét qua, tốc độ nhanh tới nỗi ông còn chưa kịp nhìn rõ đã bị quét trúng. Một tiếng “bụp” vang lên, Đông Hoàng hóa thành một cơn mưa máu.

Đông Hoàng đã chết nhưng thanh kiếm của ông vẫn không biến mất.

Xà Linh Vương cũng chẳng rảnh mà bận tâm tới cái “kim” nhỏ xíu này. Bên kia, Hầu Linh Vương đã kéo theo một chuỗi tàn ảnh thật dài và tới trước mặt Xà Linh Vương chỉ trong nháy mắt.

“Chuyển!”

Xà Linh Vương bật ra một chữ.

Ngay khi nó định dịch chuyển như lúc nãy thì đột nhiên cảm thấy thân thể là lạ.

Thân rắn dài ngoằng bị thứ gì đó kéo lại?

Khi nó ngoái đầu lại nhìn thì lập tức ngây ngẩn cả người…

Thứ cố định thân thể nó chính là thanh kiếm nhỏ bé kia?

“Bịch, bịch, bịch, bịch…”

Nó vừa quay đầu lại thì đã thấy nắm đấm to tướng của Dận Châm nện về phía mình. Mỗi cú đấm của Hầu Linh Vương đều khiến ngọn núi mà Xà Linh Vương đang quấn kia bị vỡ hơn một nửa. Sau ba, bốn cú đấm thì ngọn núi kia đã biến thành đất bằng, thân thể Xà Linh Vương bị ghim vào trong lòng đất hơn phân nửa.

Lúc này, Xà Linh Vương chỉ muốn dùng dịch chuyển để rời đi, tránh khỏi sự tấn công của Dận Châm. Nhưng thanh kiếm vàng nhỏ xíu kia lại phát huy một sức mạnh hết sức lạ thường, đóng đinh Xà Linh Vương tại chỗ.

Thanh kiếm vàng mà Đông Hoàng dùng tính mạng tế ra này cứ thế bay lơ lửng cố định tại một điểm trong không gian, giống như đang cười nhạo Xà Linh Vương không thể làm gì được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận