Bách Luyện Thành Thần

Chương 2771: Giáo huấn

Mặc dù tu vi của đám hộ vệ do Từ Hữu Vi dẫn tới không cao lắm nhưng đa số đều ra từ Thái Nhất Vệ, cũng được xem là người làm của Từ gia. Lúc bọn họ thấy rõ vị trí ngực bị đâm thủng thì cũng thoáng an tâm lạiMạc Nhất Kiếm quả nhiên không muốn giết người, bởi nhát kiếm này không đâm thẳng qua tim. Tuy vết thương rất nặng nhưng nếu được cấp cứu kịp thời thì cũng không đáng lo lắm.

Song, lúc bọn họ vừa đến gần Từ Hữu Vi, trước ngực y bỗng phụt ra từng tia máu!

Những tia máu ấy hợp lại, hóa thành từng thanh kiếm máu rồi chém vào đầu các hộ vệ!

Bọn họ đâu ngờ được sẽ xảy ra chuyện như này? Thế là có hai người bị kiếm máu chém trúng, mấy người còn lại thì vội vàng tránh đi.

Từ Hữu Vi nhìn dòng máu ồ ạt tuôn ra từ ngực mình cũng kinh hoảng đến ngây dại. Thực lực của y đương nhiên không phải hạng tầm thường, cũng không phải không đủ khả năng đánh một trận với Mạc Nhất Kiếm, nhưng y chỉ mới trải nghiệm một vài thử thách của Thiên Cung thôi chứ chưa từng đối mặt với trận chiến sinh tử bao giờ cả. Bây giờ gặp phải tình huống như này, y bỗng chốc không biết phải giải quyết ra sao.

Nhóm hộ vệ không thể nào đến gần Từ Hữu Vi, mà nếu cứ bỏ mặc y như vậy thì khi máu trong người y chảy cạn, y cũng không thoát khỏi chữ “chết”!

“Anh bạn này, Hữu Vi công tử chính là con trai trưởng của núi Thái Hạo. Nếu công tử chết ở Tâm Lưu kiếm phái thì e là toàn bộ Tâm Lưu kiếm phái sẽ khó mà ăn nói!” Một gã hộ vệ cầm đầu nghiêm mặt nói với Mạc Nhất Kiếm.

Mạc Nhất Kiếm không đáp lại, còn Hàm Nhi bên cạnh hắn ta thì lạnh lùng lên tiếng: “Con trai trưởng của sơn chủ núi Thái Hạo có đến hai trăm ba mươi người, mà Từ Hữu Vi này lại chẳng phải kẻ duy nhất ưu tú. Giết hắn rồi, bọn ta vẫn đủ khả năng chịu trách nhiệm”

“Việc này…” Hộ vệ lập tức biến sắc: “Vậy cũng chỉ đành đắc tội!”

Đối phương có thể gánh trách nhiệm cho việc giết chết Từ Hữu Vi hay không thì gã không rõ, nhưng mấy hộ vệ như bọn họ thì bảo đảm không thể nào gánh nổi. Cách duy nhất hiện giờ là ngăn cản Mạc Nhất Kiếm lại.

Các hộ vệ này đều từng là Thái Nhất Vệ Tam Tinh, Tứ Tinh nên thực lực không hề tầm thường. Nếu mười mấy người bọn họ cùng hợp sức tấn công, chỉ một mình Mạc Nhất Kiếm chưa chắc đã chống đỡ được.

Hàm Nhi đứng cạnh Mạc Nhất Kiếm hừ lạnh một tiếng, cũng rút ra một thanh kiếm nhỏ bỏ túi.

Đúng lúc này, ở chỗ rẽ giữa hai đình viện bỗng vang lên tiếng quát thật lớn.

“Kẻ nào dám giở thói ngang ngược tại Tâm Lưu kiếm phái chúng ta?”

“Tâm Lưu kiếm phái chúng ta dù không lớn nhưng cũng không cho phép bất cứ kẻ nào bên ngoài cưỡi lên đầu lên cổ!”

“…”

Các đệ tử tinh nhuệ như Cao Khải Chính, Chử Mạc nghe được tiếng động phát ra từ bên này bèn đồng loạt đổ xô tới. Thực lực của họ có thấp có cao, như Cao Khải Chính có thể so với Thái Nhất Vệ Tứ Tinh hay thậm chí là Thái Nhất Vệ mới vào Ngũ Tinh. Còn những người khác tuy hơi yếu hơn một chút, nhưng thân là tinh nhuệ thì với thiên phú độc đáo của riêng mình cũng đã hơn đứt không ít hộ vệ rồi.

“Keng keng choang choang…”

“Soạt…”

Các hộ vệ lao vào chém giết cùng nhóm đệ tử tinh nhuệ, thế cục có vẻ nghiêng hẳn về một phía. Mà trong cuộc xung đột này, các đệ tử tinh nhuệ đều rất kìm chế, chỉ đánh rơi trường kiếm của các hộ vệ hoặc nhiều lắm là chém bị thương họ thôi chứ không giết người.

Tiểu Nhân đứng sau lưng La Chinh cũng trợn tròn mắt. Nàng thật sự không ngờ mình chỉ mở cửa thôi mà lại dẫn đến trận chiến kịch liệt đến thế…

Tất cả hộ vệ bị các đệ tử tinh nhuệ bao vây vào chính giữa, chẳng nhúc nhích được chút nào. Trong khi đó, trước ngực Từ Hữu Vi vẫn đang bắn ra từng thanh kiếm máu đỏ lòm, vừa cắm xuống mặt đất đã lập tức hóa thành một vũng máu bẩn.

Vì mất máu quá nhiều mà gương mặt y bây giờ đã trắng bệch như tờ giấy, đầu cũng choáng váng lắc lư qua lại.

Cao Khải Chính cao giọng nói: “Hữu Vi công tử, nếu ngươi ghé thăm Tâm Lưu kiếm phái của chúng ta thì tất nhiên chúng ta vô cùng đón chào. Nhưng nếu ngươi đến để khiêu khích Tâm Lưu kiếm phái chúng ta thì thật quá kiêu ngạo, không để ai vào mắt cả!”

Lúc Cao Khải Chính gặp Từ Hữu Vi trong Thất Sơn Tiểu Hội, hắn ta vô cùng khách sáo, dường như không dám đắc tội y. Nhưng như vậy không có nghĩa là Cao Khải Chính sợ Từ Hữu Vi, đặc biệt là khi Từ Hữu Vi còn dẫn theo hộ vệ tìm đến đệ tử đồng môn trong Tâm Lưu kiếm phái để gây gổ. Đây là chuyện cấm kỵ trong các đại kiếm phái.

Các hộ vệ thấy Từ Hữu Vi chẳng nói nổi một câu mà kiếm máu thì vẫn bắn vùn vụt ra ngoài từng thanh một, bọn họ cũng khó chịu vô cùng. Hôm nay e là hỏng bét rồi.

Lúc này, Cao Khải Chính bỗng chắp tay nói với Mạc Nhất Kiếm: “Nhất Kiếm sư đệ, xin hãy nương tay!”

Thái độ của Cao Khải Chính rất rõ ràng, hắn ta không chỉ chiếm lý mà còn không bị rơi vào thế yếu. Tuy Tâm Lưu kiếm phái quả thật không sợ giết chết Từ Hữu Vi, nhưng cũng không muốn làm to chuyện này đến mức không thể cứu vãn.

Mà Cao Khải Chính trên danh nghĩa chính là đệ tử đứng đầu Tâm Lưu kiếm phái nên rất có quyền uy và khí phách.

Mạc Nhất Kiếm mỉm cười, nhẹ nhàng búng tay. Máu đen vốn đang chảy đầy trên đất lại hóa thành từng thanh kiếm máu và bắn vọt về ngực Từ Hữu Vi.

“Bụp bụp bụp bụp…”

Cứ mỗi một thanh kiếm chui vào ngực Từ Hữu Vi lại khiến cơ thể y run lên bần bật, trước ngực y đã bị kiếm đâm chi chít thành một cái lỗ thật lớn.

Từ Hữu Vi vẫn vô cùng yếu ớt, nhưng sắc mặt thì đã khá hơn.

“Vác thiếu gia của các ngươi về đi” Mạc Nhất Kiếm nói.

Đám hộ vệ như được đại xá, lũ lượt xông lên. Kẻ thì bắt đầu chuẩn bị đan dược, kẻ thì thi triển vài phương thức chữa thương. Sau một hồi sơ cứu đơn giản, họ mới nâng Từ Hữu Vi lên rồi bay đi.

Sau khi họ rời đi rồi, Mạc Nhất Kiếm mới nói với Cao Khải Chính bằng giọng đầy thâm sâu: “Mấy năm qua Tâm Lưu kiếm phái ở thế yếu một phần là vì không đào tạo được người tài, mà một phần chính là vì Cao Khải Chính các huynh ba phải nên mới khiến người ta lấn át đến tận cửa. Nếu đổi lại là Thí kiếm phái với Tuyệt Trận kiếm phái thử xem, huynh thấy Từ Hữu Vi có dám ức hiếp như vậy không?”

Cao Khải Chính bị Mạc Nhất Kiếm răn dạy cũng chỉ nở nụ cười khổ, sau đó nói: “Sự cạnh tranh giữa bảy ngọn núi trong Thiên Cung luôn là như vậy, chỉ tụt lại đằng sau chút thôi là sẽ bị người khác bắt nạt. Tâm Lưu kiếm phái ở trong tình trạng này cũng chẳng phải mới chỉ ngày một ngày hai, nhưng bây giờ có đệ và La Chinh rồi, lưng của kiếm phái chúng ta cũng thẳng hơn. Ha ha…”

Các kiếm phái và các núi trong Thiên Cung cũng thầm phân cao thấp, kiếm phái nào có thực lực mạnh thì địa vị cũng cao hơn. Vì Mạc Nhất Kiếm gia nhập mà địa vị của Tâm Lưu kiếm phái đã dần dần được cải thiện, dù sao ngay cả trong Thiên Cung thì một người có khả năng nhất niệm ngộ đạo cũng vô cùng quý giá.

Lúc trước Tuyệt Trận kiếm phái cùng Thí kiếm phái cũng khá hậm hực trước sự lựa chọn của Mạc Nhất Kiếm, thậm chí còn tìm đến Tâm Lưu kiếm phái đòi người, nhưng tất nhiên Tâm Lưu kiếm phái đâu chịu nhường, huống chi đây chính là sự lựa chọn của Mạc Nhất Kiếm.

Bây giờ họ lại có thêm La Chinh gia nhập vào, Tâm Lưu kiếm phái đoạt hạng nhất lần nữa trong Thất Sơn Tiểu Hội nên thế đứng của Tâm Lưu kiếm phái sẽ ngày càng nâng cao.

La Chinh thấy việc này đã được giải quyết bèn chắp tay với mọi người rồi định quay về đình viện của mình, thế nhưng Mạc Nhất Kiếm đã bước nhanh đuổi theo hắn và nói: “La sư đệ, xin dừng bước”

La Chinh nhìn hắn ta bằng ánh mắt khó hiểu, cái tên mắt mọc trên đỉnh đầu này sao tự dưng lại khách sáo thế?

Hắn dằn sự tò mò của mình xuống, hỏi: “Mạc sư huynh, có chuyện gì vậy?”

Muốn Mạc Nhất Kiếm cầu xin người khác là một việc rất rất khó, song hắn ta vẫn nở nụ cười tươi tắn mà nói: “Chúng ta có thể vào trong trò chuyện không?”

La Chinh trừng mắt nhìn hắn ta rồi giơ tay ra hiệu: “Mời”

Mạc Nhất Kiếm vui mừng thấy rõ, lập tức nói: “Tạ ơn La sư đệ”

Sau đó hắn ta đi cùng với Hàm Nhi vào trong đình viện của La Chinh…

Cảnh tượng này khiến mấy người Cao Khải Chính, Chử Mạc thoáng sững sờ. Mạc Nhất Kiếm thường ngày cao ngạo không ai bì nổi sao lại có thái độ như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận