Bách Luyện Thành Thần

Chương 3783: Tử Kiếm

“Grao!”“Grao!”

“Grao!”

Tất cả Hầu Chủ đều cực kỳ hưng phấn. Đại Cổ, Không Cổ, Hạ Cổ đều đấm ngực một cách điên cuồng, âm thanh có tiết tấu như đang đánh trống.

Nữ Oa liếc mắt nhìn đám Hầu Chủ, âm thầm thở dài một hơi.

Những Hầu Chủ này chỉ có thực lực chứ không có đầu óc, không biết chúng đang hưng phấn cái gì? Chưa đập nát tọa độ của Xà Linh Vương thì chẳng thể tính là thắng.

Lúc trước, sau khi Đông Hoàng đưa ra quyết định hy sinh đã hỏi một vấn đề: “Nếu phương pháp đánh bất ngờ của chúng ta có hiệu quả, mượn sức mạnh của Hầu Linh Vương để giết chết được Xà Linh Vương. Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

“Nó nhất định sẽ phục sinh ở tọa độ một lần nữa” Nữ Oa nói mà chẳng hề do dự.

“Vậy chẳng phải sự hy sinh của ta là vô ích sao?” Đông Hoàng hỏi.

Nữ Oa khẽ cười nói: “Nếu chúng ta nhất định phải chết thì ngươi không được tính là hy sinh. Như thế này chỉ tính là đi trước một bước, giúp La Chinh có thêm thời gian mà thôi”

Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu: “Xà Linh Vương chết thì những Xà Chủ và Quỷ Quyệt khác sẽ tán loạn. Chúng ta phải dùng hết sức để giết bọn chúng. Bất luận là chúng hay Xà Linh Vương đều sẽ phải phục sinh rồi tập hợp lại một lần nữa. Tất cả những chuyện ấy… Đều là thời gian”

Đông Hoàng nghe vậy thì không nói thêm gì nữa, ông luôn có giác ngộ trong chuyện này.

“Các vị, Xà Linh Vương sẽ phục sinh. Trước đó, chúng ta phải hốt gọn đám Xà Chủ!” Nữ Oa đột nhiên cổ động.

Thân Thần Cương và các Nhân Linh nghe Nữ Oa nói vậy thì gật đầu: “Chúng ta phải chia ra giết chết bọn chúng trước đã! Không thể bỏ lỡ cơ hội này được!”

“Vèo vèo vèo vèo…”

Đám Nhân Linh vọt từ trên địa đàn xuống.

Các Hầu Chủ còn đang đấm ngực của mình, khi thấy đám Nhân Linh ào ào vọt xuống, ý chí chiến đấu đã tích tụ trong lòng chúng lập tức sôi trào nên cũng lao theo.

Đám Điểu Chủ Loan Hồ, Hàn Ca, Lăng Lâu thấy cảnh này cũng rít lên, bay lượn trên không trung rồi lao vùn vụt về phía đám Xà Chủ như những mũi tên…

Thân thể Quỷ Quyệt của Xà Linh Vương đã bị tiêu diệt, Song Kỳ Đại Xà ngây ra mất mấy nhịp thở.

Không có sự trợ giúp của Vương, trận chiến này chắc chắn sẽ thất bại.

“Xì…”

Nó phát ra âm thanh đặc hữu của Xà Linh, truyền tín hiệu lại cho những Xà Linh khác.

“Rút lui!”

Thân thể Quỷ Quyệt của Xà Linh Vương đã tiêu tán, cuộc chiến tiếp theo không còn ý nghĩa gì nữa.

Nhưng chuyện này chẳng hề quan trọng… Bọn chúng chỉ cần chờ Xà Linh Vương phục sinh là được, tiên cơ vẫn nằm trong tay chúng.

“Xì xì xì…”

Đám Xà Linh lần lượt truyền tín hiệu từ Song Kỳ Đại Xà cho nhau, sau đó đồng loạt bò tản ra xung quanh với tốc độ cực nhanh.

Có điều, dù tốc độ của chúng nhanh thật nhưng tốc độ của các Nhân Linh, Hầu Linh cũng không hề chậm, tốc độ của nhóm Điểu Chủ càng nhanh hơn.

Loan Hồ, Hàn Ca vốn có thù với Xà Linh Môn nên lúc này càng thể hiện rõ hơn.

“Ong…”

“Soạt!”

“Ầm ầm ầm…”

Các loại sấm chớp, cột sáng, sương máu xuất hiện liên tiếp.

Xung quanh địa đàn núi sập đất lở, năng lượng tràn ra như nước biển.

Từng luồng Phá Diệt Chi Quang đảo qua mặt đất, lướt qua thân thể Quỷ Quyệt…

Mặc dù Song Kỳ Đại Xà đưa ra mệnh lệnh rút lui rất nhanh nhưng đám Xà Linh vẫn không thể nào rút lui một cách an toàn.

Mọi người cùng đuổi giết tận tình, gần bảy mươi phần trăm Xà Linh bị tiêu diệt.

Song Kỳ Đại Xà có thực lực rất mạnh, nó vốn định độn thổ rời đi nhưng Hầu Linh Vương đạp mạnh xuống đất một cái khiến một lớp đất dày bị đào lên, nó đã bị bắt.

Hầu Linh Vương vẫn muốn đích thân thanh toán món nợ trên đảo Dạ Kiến.

Song Kỳ Đại Xà giãy giụa một lúc, cuối cùng bị Hầu Linh Vương dùng đá Thánh nhào nặn thành một cục. Những viên đá Thánh kia tỏa ra Phá Diệt Chi Quang khiến thân thể của Song Kỳ Đại Xà tan rã trong tay Hầu Linh Vương.



Trong căn phòng đá, La Chinh vẫn đang chiến đấu với trọng kiếm Bất Quy Tắc.

Hắn không nhớ rõ thanh trọng kiếm này bị mình nện nứt bao nhiêu lần, nhưng sau mỗi lần như thế, thời gian mà trọng kiếm Bất Quy Tắc tự chữa trị cho bản thân lại càng chậm.

Khi La Chinh nện nứt trọng kiếm Bất Quy Tắc một lần nữa, ánh sáng màu xanh lục tỏa ra từ trong thân kiếm có vẻ hơi ảm đạm, thời gian chữa trị cũng kéo dài hơn.

“Cạch!”

Lần này, trong lúc trọng kiếm Bất Quy Tắc đang chữa trị thì lại bị La Chinh đập một cái. Khe nứt chưa được chữa trị hoàn toàn lại nứt ra to hơn.

La Chinh thừa cơ xông tới, đấm liên tiếp mấy chục phát. Vô số khe nứt liên tục kéo dài trên thân kiếm, cuối cùng “choang” một tiếng vỡ thành mấy chục mảnh.

“Cạch cạch cạch…”

Những mảnh vụn Bất Quy Tắc rơi lả tả trên mặt đất.

“Cuối cùng cũng giải quyết xong…”

La Chinh cảm thấy bản thân đã tốn quá nhiều thời gian, hắn bèn đi thẳng về phía bộ giáp màu đen.

Khi La Chinh vừa đi được hai bước thì những mảnh vụn kia bỗng bay lên và trôi lơ lửng trên không trung, sau đó ghép lại với nhau, hình thành thanh kiếm một lần nữa.

“Vẫn còn muốn vùng vẫy giãy chết à!”

Sắc mặt La Chinh trầm xuống, bóng người nhoáng lên. Hắn chạy tới đấm mạnh vào trọng kiếm Bất Quy Tắc ở trước mặt.

Nhưng lúc cú đấm này đập tới thân kiếm, trọng kiếm Bất Quy Tắc lại đột nhiên nhấp nhoáng. Cú đấm của hắn xuyên qua tàn ảnh, trọng kiếm Bất Quy Tắc lóe lên mấy lần rồi trở lại tay của bộ giáp màu đen.

“Xì xì xì…”

Một luồng khói đen phun từ trong thân kiếm ra, nó như có thể ăn mòn ánh sáng. Sau khi luồng khói đen này khuếch tán ra khắp căn phòng đá thì hết thảy đều rơi vào bóng tối.

Trong trọng giáp màu đen, Khổ Thụ vẫn đang đắm chìm trong cảm giác khiếp sợ.

Không ngờ tên loài người này lại thật sự có thể đánh bại ông!

Trong Chủ Giới xảy ra chuyện kỳ lạ gì thế này? Vì sao lại để thế giới Hỗn Độn sinh ra một người mạnh như vậy?

Một mặt, Khổ Thụ cảm thấy ngạc nhiên và khó hiểu. Mặt khác, ông lại cảm thấy tiếc thương.

Chuyện mà ngươi phải hối hận nhất chính là phá hủy Sinh Kiếm của ta.

Khổ Thụ biết rõ uy lực của Tử Kiếm mạnh tới đâu. Ông và thanh trọng kiếm này đã đồng hành với nhau trong thời gian rất dài. Trong vô số cuộc chiến, Khổ Thụ chỉ dùng tới Tử Kiếm ba lần mà thôi. Mỗi lần Tử Kiếm mở ra, ngay cả ông cũng chẳng thể khống chế nổi.

Khổ Thụ và kiếm đều rơi vào một trạng thái đáng sợ…

Bóng tối kéo dài khoảng ba hơi thở, sau đó từng tia sáng màu xanh lá nằm ngang dọc xen kẽ chiếu sáng trong bóng tối. Những tia sáng này đều kéo dài vô hạn, phác họa ra những khối lập phương cực lớn trong không gian này.

“Không gian thay đổi rồi ư? Nơi này đã không còn là căn phòng đá nữa sao?” La Chinh bật thốt lên.

“Không, không chỉ là không gian bị thay đổi…” Giọng nói của Khởi Nguyên Thần Huyết truyền tới: “Thanh kiếm này đã thay đổi toàn bộ quy tắc. Đây là một thế giới khác, một thế giới có quy tắc hoàn toàn mới”

“Thay đổi quy tắc của thế giới…” La Chinh sợ hãi thốt lên.

“Đúng thế…”

Khổ Thụ ở trong trọng giáp màu đen thầm đáp lại. Sau đó, với đôi mắt mở to, ông cảm nhận được bàn tay mình nắm thanh trọng kiếm và xông về phía La Chinh…

“Tốc độ này…”

Con ngươi của La Chinh hơi giãn ra. Hắn không kịp tránh nữa, trọng kiếm đã nện mạnh vào người hắn.

“Rầm!”

La Chinh bị đập bay ra ngoài, thân thể lướt qua vô số không gian hình lập phương cực lớn.

Nếu bây giờ đang ở trong căn phòng đá thì hắn chỉ bay ra khoảng năm trăm mét là sẽ đập vào vách tường của căn phòng, thế nhưng lúc này hắn đã bay được mấy chục dặm, vậy mà sau lưng vẫn chẳng hề có vật cản.

Nơi này là một thế giới rộng lớn, kéo dài không có điểm cuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận